Nếu nhận tội danh này, Tô Lạc biết nàng tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản là bị đuổi khỏi Tô gia.
Lấy thủ đoạn của Tô phu nhân, sao có thể cho phép nàng tồn tại?
Hơn nữa, cõng cái tội danh như vậy, dễ nghe sao? Tô Lạc không phải con ngốc, nàng đương nhiên sẽ không nhận.
Khi nàng làm chuyện này vốn đã tính toán cẩn thận tiền căn hậu quả rõ ràng, chỉ là nàng không ngờ tới Tô phu nhân lại chặn đường ở đây, khiến chuyện này trở nên phức tạp hơn nhiều.
Thế nhưng không sao, nàng thật ra cũng muốn đấu với Tô phu nhân một lần, xem bà ta là người như thế nào.
“Ta chưa từng làm gì thì nhận thế nào? Nhận cái gì?” Tô Lạc không kiêu ngạo không nịnh hót, sắc mặt bình thản.
“Vịt chết mà vẫn còn cứng mồm!” Tô Tử An giận quá mà cười: “Tốt tốt tốt! Nếu ngươi mạnh miệng như thế, vậy đưa nhân chứng lên, xem ngươi giảo biện như thế nào!”
“Người tới, mang Mạc tiên sinh lên!” Tô Tử An lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Lạc, sát khí ở đáy mắt dường như muốn tràn ra tới.
Mạc tiên sinh ước chừng năm mươi tuổi, mặc lụa sam trung đẳng, mỏ chuột tai khỉ, đôi mắt chuyển động liên tục, lóe lên chút khôn khéo.
Đưa người như vậy tới chỉ chứng? Đôi mắt đẹp của Tô Lạc hiện lên chút mỉa mai.
“Mạc tiên sinh, sự việc ngày đó đến tột cùng là như thế nào, ngươi nói cho rõ.” Tô Tử An vì muốn bắt được con sâu làm rầu nồi canh Tô Lạc này, quả thực đã có chút điên cuồng.
Mạc tiên sinh là chấp sự của Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, hắn quản lý nhiệm vụ đuổi giết của sát thủ.
Mạc tiên sinh nhìn thẳng, cung kính hành lễ với Tô Tử An, hành lễ xong mới cất cao giọng nói: “Hồi bẩm tướng quân đại nhân, dựa theo quy củ của Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, không thể tùy tiện lộ ra tư liệu của khách hàng, nhưng nếu Đại tướng quân muốn tra rõ, Hiệp Hội Lính Đánh Thuê cũng không thể không phối hợp.”
“Đúng vậy, ngươi chỉ cần nói, bản tướng quân tự nhiên sẽ bán bạc với hội trưởng của các ngươi.” Tô Tử An phất tay ý bảo hắn yên tâm, chỉ cần nói.
“Dạ.” Mạc tiên sinh rũ mắt, cung tất kính nói: “Ngày đó có vị cô nương tới tuyên bố treo giải thưởng, Đại tướng quân cũng biết, tại Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, nhiệm vụ gì cũng có thể tuyên bố, chỉ xem người có dám nhận hay không. Lúc ấy nhiệm vụ của vị kia cô nương vừa ra tới, hầu như không có người dám nhận, nhưng cuối cùng cũng bị một vị hội viên vô cùng thiếu tiền nhận rồi.”
“Đó là nhiệm vụ gì?” Tô Tử An hỏi.
Mạc tiên sinh do dự một lát, hắn trộm nhìn Tô Lạc, bộ dạng muốn nói lại không dám nói, cuối cùng, hắn dường như hạ quyết tâm, nắm chặt tay, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu cũng cẩn thận hơn: “Là… Làm bẩn Tô gia tam tiểu thư!”
“Vị cô nương tuyên bố nhiệm vụ kia… là ai?”
Tô Tử An cắn răng, gằn từng chữ một hỏi Mạc tiên sinh, một đôi mắt lại giống như lợi kiếm ngàn năm nhìn chằm chằm Tô Lạc.
Hắn âm thầm đoán rằng Tô Lạc chưa trải sự đời, dưới tình huống như vậy, dù nàng có ngụy trang thế nào cũng nhất định sẽ kinh hoàng luống cuống.
Nhưng khiến hắn thất vọng chính là Tô Lạc không chỉ có không có kinh hoàng luống cuống, nàng vẫn giống như trước, bình tĩnh không gợn sóng, đôi mắt đen nhánh như mực thế nhưng… thế nhưng còn lóng lánh tò mò.
Nàng đang tò mò cái gì?
Chẳng lẽ không phải nên thấp thỏm bất an sao?
Tô Tử An hết chỗ nói rồi.
Tô Tĩnh Vũ và Tô phu nhân lại âm thầm cảnh giác trong lòng.
Vốn cho rằng Tô Lạc thực dễ đối phó, nhưng hiện tại xem ra, hình như có chút khó khăn.
Tô Lạc híp đôi mắt lại, trong lòng cười lạnh liên tục.
Thật là làm khó bọn họ, vì đối phó nàng mà cố gắng diễn một vở kịch xuất sắc đến như vậy.
Bình luận facebook