Căn cứ vào nhiều năm kinh nghiệm lăn lộn trong đám nữ nhân mà nói thì đối với loại hình cô nương bình tĩnh như Tô Lạc, sắc mặt càng bĩnh tĩnh nghĩa là trong lòng càng để ý.
Cũng giống như hắn vậy, khi giết người càng hưng phấn, tươi cười sẽ càng sáng lạn.
Nhìn dung nhan bình tĩnh điềm đạm kia, Bắc Thần Ảnh vỗ về trái tim nhỏ, vạn phần ai oán.
Xong rồi, xong rồi, xong rồi… Nàng chắc chắn tức giận, nàng chắc chắn sẽ xả tức trên người Nam Cung, Nam Cung khẳng định sẽ chuyển giá trị thương tổn đến trên người mình.
Lúc này Bắc Thần Ảnh buồn bực đến mức muốn đâm đầu vào tường.
Tô Lạc trong lúc vô tình nhìn thấy khuôn mặt lúc sáng lúc tối, biến sắc như vỉ pha màu của vị Bắc Thần đại nhân kia, không khỏi có chút kỳ quái.
Bắc Thần Ảnh phát hiện Tô Lạc nhìn chằm chằm mình, hắn âm thầm chớp mắt, trong mắt tiện thể nhắn: Tẩu tử, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm! Nam Cung trong lòng ngoài ngươi không người khác! Ngàn vạn chớ nên hiểu lầm ngao ngao ngao ngao ngao!
Nhưng không phải ai cũng có ăn ý với hắn.
Tô Lạc thấy cặp mắt đẹp thủy quang liễm diễm của hắn hướng về phía mình chớp chớp, làm sao cũng không dừng được, trong lòng âm thầm nói: Vị Bắc Thần đại nhân này bị hư mắt hả? Hay là não động kinh?
Thấy Tô Lạc lâm vào trầm tư, Bắc Thần Ảnh còn tưởng rằng nàng nghe hiểu ý tứ của mình, nàng còn đang suy xét muốn tha thứ Nam Cung hay không, vì thế, hắn lại nhìn Tô Lạc chớp mắt, trong mắt tiện thể nhắn: Tẩu tử! Đều là tiểu nhân miệng tiện, ngài ngàn vạn lần không nên ngược Nam Cung nha, ngài ngược hắn thì hắn sẽ ngược chúng ta nha.
Tô Lạc thấy cặp mắt đẹp kia của Bắc Thần đại nhân lại hướng về phía mình chớp chớp, làm sao cũng không dừng đựơc, không khỏi đồng tình vô cùng. Một khuôn mặt đẹp như vậy, sao lại bị đôi mắt này hủy hết chứ? Thật là quá tiếc nuối.
Nếu Bắc Thần Ảnh có thể nghe hiểu lời nói trong lòng Tô Lạc, hắn chắc chắn sẽ tức giận đến hộc máu.
Cho nên nói, mặt mày đưa tình gì đó, gặp phải người không đáng tin cậy, thật sự sẽ làm người nôn ra máu.
Thật ra đại hội thẩm vấn mở ra hôm nay không hề có kết quả tốt.
Đầu tiên là đám người Thái Tử điện hạ ngắt lời, tiếp theo lại có Bắc Thần Ảnh chặn ngang một chân, vốn đang thẩm vấn tốt thì hết dừng cái này lại dừng cái kia, đương nhiên là chẳng hỏi được gì.
Nhưng hôm nay Bắc Thần Ảnh cũng không phải rãnh rỗi đến đây dạo chơi, hắn mang theo mệnh lệnh của người nào đó tới giúp Tô Lạc, thiên vị đó.
Hắn cũng không cần Tô Tử An thỉnh hắn ngồi, chính hắn đã bình thản ung dung đi qua, tự đắc ngồi xuống vị trí của Tô Tử An.
Động tác của hắn tiêu sái tự nhiên, giống như vị trí kia vốn dĩ là của hắn.
Bắc Thần Ảnh ỷ vào mình là người của gia tộc Bắc Thần, giá trị còn lớn hơn Thái tử!
Chỉ thấy hắn dựa nghiêng trên ghế tử đàn, hai chân nhếch lên, tùy ý phất tay, cười tủm tỉm quay lại đề tài: “Tô tướng quân, không nói lời dư thừa nữa, không phải đang thẩm án sao? Tiếp tục đi, vừa lúc bản đại nhân cũng muốn nghe.”
Tô Tử An tức giận trong lòng, trên mặt lại không dám phát tác, hắn âm thầm nhịn xuống, trên mặt có vẻ tươi cười: “Việc này, tới đây cũng nên ngừng…”
“Này sao được? Không được, nhất định phải tra, hơn nữa muốn tra rõ!” Bắc Thần Ảnh không đồng ý.
Hắn gánh vác mệnh lệnh của lão đại mà đến, nếu bất lực trở về, vậy mặt mũi của hắn nên để chỗ nào chứ?
“Này…” Tô Tử An nghĩ nghĩ, trong lòng không khỏi có chút ảo não.
Nhiều người trong đại đường biết đến chuyện này như vậy, làm sao mà giấu được chứ?
Kế sách duy nhất chính là đổ mọi tội danh lên đầu Tô Lạc, cuối cùng chính mình lại đại nghĩa diệt thân, có lẽ còn có thể lấy lại vài phần mặt mũi.
Bình luận facebook