Tô Lạc luôn luôn lời ít mà ý nhiều, lại sắc bén đâm thẳng trọng điểm.
Từng câu nói này, trong chế nhạo còn mang theo hài hước, giọng điệu không quá nghiêm khắc nhưng lại quở trách Liễu Thừa Phong từ đầu đến chân, tức khắc khiến hắn mặt đỏ tai hồng, thở hổn hển, tức giận đến mức sắp dậm chân.
Liễu Thừa Phong run rẩy ngón tay, chỉ Tô Lạc: “Nha đầu thúi, ngươi nói hươu nói vượn cái gì?”
Ai ngờ, Tô Lạc còn ngại hắn chưa tức giận đủ, ôm Tiểu Thần Long, thong thả ung dung nói: “À, thì ra những điều vừa rồi ta nói đều là nói hươu nói vượn nha? Thì ra Liễu nhị công tử không có ép ta bán tin thạch xanh biếc cho ngươi! Chắc là ta nghe lầm, thật xin lỗi nha.”
Nói xong, Tô Lạc ôm Tiểu Thần Long xoay người đi.
Liễu Thừa Phong tức giận đến chết khiếp, một hơi nghẹn ở trong cổ họng, không biết nên rít gào hay là nên nuốt xuống.
Tô Tiểu Nguyên phía sau Tô Lạc dùng ánh mắt sùng bái tới cực điểm ngóng nhìn nàng. Đôi mắt lóng lánh như đang nhìn thần tượng mà mình sùng bái nhất.
Ngầu! Quả thực là quá ngầu!
Người kia là nhị công tử của phủ Liễu Thừa tướng, tiểu thư lại dám dạy dỗ hắn không nương tay chút nào, không chỉ mắng đối phương đến mặt xám mày tro, còn làm đối phương có khổ nhưng nói không nên lời, đây mới là cảnh giới cao nhất của mắng chửi người.
Tô Tiểu Nguyên quả thực bội phục đến mức phải quỳ xuống đất cúng bái.
“Tô Tiểu Nguyên, nghĩ cái gì vậy? Mau dẫn đường, hôm nay còn chưa chọn xong nguyên thạch.” Tô Lạc vỗ đầu thằng bé. Vừa rồi còn nhìn thấy Lão Trần, nhưng sau khi giải ra tinh thạch rồi thì hắn lại biến mất tiêu, bây giờ nàng cũng chỉ có thể dựa vào người dẫn đường của nàng mà thôi.
“A, a, a!” Tô Tiểu Nguyên lúc này mới lấy lại tinh thần, đôi mắt vẫn lóng lánh sùng bái ngóng nhìn Tô Lạc như cũ.
Tô Tiểu Nguyên hình như rất quen thuộc nơi này, hắn quen cửa quen nẻo dẫn Tô Lạc rẽ trái rẽ phải đi vào bên trong, nhanh chóng đến một cái viện rách nát.
Trong viện trụi lủi trống rỗng, bên trong ngay cả gia cụ cơ bản nhất cũng không có, chỉ có nguyên thạch xếp thành từng chồng.
Nguyên thạch đã được phân loại, mỗi một chồng đều có bảng giá xác minh đặt kế bên, mà bên cạnh có đặt máy cắt thạch để khách hàng có thể sử dụng.
Sau khi Tô Lạc và Tô Tiểu Nguyên rời đi, Liễu Thừa Phong bỗng nhiên giống như động kinh mà phục hồi tinh thần lại.
Hắn âm trầm nhìn chằm chằm đá vụn trên mặt đất, trong đầu dần dần trở nên sáng sủa.
Hôm nay hắn thấy nha đầu thúi kia hai lần, mà lần nào nàng cũng cắt ra tinh thạch… Điều này chứng minh điều gì?
Chứng minh không phải nàng có vận may tốt mà là trên người nàng có mang dị bảo, một bảo bối có thể phân biệt chính xác bên trong nguyên thạch có tinh thạch hay không. Đúng vậy, nhất định là như vậy, không sai!
Không được! Phải đi theo nàng.
Dù nàng ăn thịt, mình cũng phải uống chút canh. Không thể để nàng chiếm hết lợi ích được.
Nghĩ đến đây, Liễu Thừa Phong khôi phục thần sắc, mang theo thủ hạ nhanh chóng chạy theo Tô Lạc.
Khi Liễu Thừa Phong đến, Tô Lạc đang ngồi xổm trên mặt đất cẩn thận quan sát nguyên thạch, xem từng viên một.
Đương nhiên, nàng chỉ làm bộ mà thôi, kẻ chân chính biết nguyên thạch có chứa tinh thạch hay không chính là Tiểu Thần Long chứ không phải nàng.
Nhưng nàng quyết không thể để lộ thân phận của Tiểu Thần Long, nếu không, với thực lực nhỏ yếu của nàng bây giờ, không những không thể bảo vậ được nó mà sẽ còn làm hại nó.
Bỗng nhiên, Tô Lạc cảm giác được một tầm mắt cực nóng âm u ở sau lưng mình.
Tô Lạc không cần quay đầu lại cũng có thể đoán được ánh mắt oán hận này tuyệt đối là của Liễu Thừa Phong.
Bình luận facebook