“Đúng vậy, chính là Linh Vũ Bộ.” Nam Cung Lưu Vân nở nụ cười tà.
“Liễu gia Linh Vũ Bộ chính là võ công tuyệt học độc bộ thiên hạ, ngươi có thể sử dụng cách này để lấy được nó, vận may quả thật tốt đến nghịch thiên.”
Tô Lạc tỏ vẻ khó hiểu: “Nếu Liễu gia Linh Vũ Bộ độc bộ thiên hạ, nhưng Liễu Thừa Phong hình như lại không học được đúng không? Chẳng lẽ muốn học cái này cần có điều kiện gì sao?”
Nam Cung Lưu Vân cười véo khuôn mặt nhỏ của Tô Lạc, gật đầu cười nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy, Lạc nha đầu thật thông minh, vừa nói đã hiểu trọng điểm.”
“Rõ ràng chính ngươi ngay từ đầu đã công kích không ai của thế hệ này của Liễu gia có tư cách học.” Tô Lạc xoa gò má bị hắn véo có chút đau, phồng má trừng hắn: “Mau nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nam Cung Lưu Vân cười, vừa trêu đùa nàng vừa giải thích nghi hoặc: “Muốn học Linh Vũ Bộ, điều kiện tiên quyết chính là phải có tinh thần lực cường đại, còn nhớ tinh thần lực của ngươi không? Khi ngươi thí nghiệm đã đạt tới màu tím, chỉ có thiên phú như vậy mới có thể tu luyện Linh Vũ Bộ, mà thế hệ này của Liễu gia căn bản không có hậu bối có tư chất đó.”
“Thì ra là thế, khó trách vừa rồi Liễu gia lão gia tử đánh đố xong còn hối hận muốn lấy lại, kết quả bị ngươi lừa đi.” Tô Lạc cười thật xấu xa, trừng hắn một cái: "Tên âm hiểm nhà ngươi, sớm đã tính kế người ta, lão già đó cũng không dễ dàng gì.”
Nam Cung Lưu Vân bị Tô Lạc liếc mắt một cái câu tới thần hồn điên đảo, ôm lấy Tô Lạc, cười ha ha: “Đúng vậy, Lạc nha đầu cho dù không biết nguyên do, chẳng phải vẫn diễn kịch với bổn vương sao? Ai mà ăn ý được như chúng ta chứ? Không thì Lạc nha đầu theo bổn vương đi?”
“Mơ đẹp quá rồi!” Tô Lạc hừ hừ hai tiếng, đẩy hắn ra: “Bây giờ hai ông cháu Liễu gia đã bị nâng trở về, những người mai phục bên ngoài phủ cũng bỏ đi rồi đúng không?”
Nam Cung Lưu Vân không có ý kiến gì, chỉ hừ hừ.
“Ta ra ngoài mấy ngày, không biết bây giờ Tô phủ đã thế nào rồi, phải trở về nhìn một cái.” Tô Lạc có chút bất đắc dĩ thở dài: “Thật hy vọng không cần xảy ra chuyện gì.”
“Hừ!” Vừa nghe nói Tô Lạc phải đi về, Nam Cung Lưu Vân không vui chút nào, dùng dằng quay mặt đi.
“Làm gì vậy.” Tô Lạc tức giận bóp gò má của hắn, thằng nhãi này trông rất uy vũ, sao có đôi khi lại ấu trĩ như vậy chứ, nàng bất đắc dĩ nói: “Vô duyên vô cớ tức giận cái gì, thật đúng là con nít mà, được rồi, đừng nóng giận mà.”
“Vậy ngươi đừng trở về!” Nam Cung Lưu Vân giữ chặt tay nàng, hai tròng mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn nàng chăm chú, đáy mắt tràn đầy mong đợi.
Không nói đến chuyện bây giờ Tô Lạc có cảm giác gì, giờ phút này, hạ nhân của Tấn Vương phủ đứng phía dưới quả thực là hỗn độn trong gió!
Trời ơi! Cao xanh nhìn xuống mà coi!
Người này thật là Tấn Vương điện hạ anh minh thần võ không ai bì nổi của bọn họ sao? Bộ dáng làm nũng lăn lộn giả vờ đáng thương tỏ vẻ đáng yêu này rõ ràng giống y chang mấy đứa con nít đòi kẹo người lớn luôn đó! So với bộ dáng này của Tấn Vương thì bọn họ quen thuộc với Tấn Vương điện hạ động một cái là chém người máu tươi phun rào rào hơn có được không hả?
Một đám người đều trừng lớn đôi mắt, không thể tưởng tượng nhìn Nam Cung Lưu Vân, hận không thể nhào lên xem điện hạ nhà bọn họ có phải đã bị tráo đổi mất hay không.
Tô Lạc nhạy cảm đến mức nào, lập tức đã cảm giác được ánh sáng khác thường trong ánh mắt của những hạ nhân xung quanh. Nàng nhớ tới bây giờ đang ở trước công chúng, làm bộ làm tịch giả vờ ho nhẹ một cái: “Nam Cung Lưu Vân, ngươi là Tấn Vương điện hạ, hình tượng đâu mất rồi?”
Bình luận facebook