Khi một chưởng của Tô Khê bay tới, Tô Lạc xoay người né qua, nhanh nhẹn vòng đến phía sau lưng Tô Khê, đá một cái thật mạnh vào cái mông căng tròn của nàng!
Sự việc xảy ra rất đột nhiên, Tô Khê hoàn toàn không có bất kì phòng bị gì.
Bị Tô Lạc đá một cái, bởi vì trọng lực, cả ngươi nàng bỗng nhiên ngã về phía trước, căn bản không thể thu lực lại được.
Mà trước mặt nàng lại trùng hợp có một cây cột rất cứng
Chỉ nghe một tiếng đùng thật lớn, Tô Khê thân mật tiếp xúc cây cột, cả cái đầu của nàng đều dán lên cái cột kia.
Lực va đập quá lớn làm cả người nàng cũng ngất ngư, hơn nửa ngày cũng không thể phục hồi tinh thần lại, quả thực ngơ ngốc hết cả người
Nha hoàn nô tài chung quanh thấy cảnh tượng đó, tất cả đều sợ ngây người, một đám trợn mắt há hốc mồm nhìn Tô Lạc, lại quay đầu không thể tưởng tượng trừng mắt nhìn Tô Khê bị đạp đau đến mức ngất xỉu.
Ngũ tiểu thư mấy ngày trước đây không phải đã tấn chức đến cấp ba sao? Nhưng sao nàng lại bị tứ tiểu thư phế vật trong truyền thuyết đá bay chứ?
Thế giới này thật điên cuồng, thật hỗn độn…
Tô Khê thật vất vả mới hồi phục tinh thần lại, nàng lắc lắc cái đầu đang choáng váng, quay đầu ngơ ngác nhìn Tô Lạc, nàng rất nhanh khôi phục lại tinh thần, che lại cái đầu đang đau nhức, trong mắt thiêu đốt liệt hỏa hừng hực!
“Tô Lạc! Cái đứa tiện nhân này! Ngươi dám đá ta! Quả thực tìm chết!” Tô Khê lửa giận tận trời, căn bản không ý thức được mình bị một phế vật đá bay có cái gì không hợp lý, chỉ thấy nàng chợt đánh một chưởng vào mặt Tô Lạc!
Một chiêu toàn lực của Tô Khê trông rất dọa người.
Nhưng vào đúng lúc này, khóe miệng Tô Lạc gợi lên một nụ cười lạnh.
Nàng lại không tránh, tay phải nắm chặt thành quyền, trong ánh mắt kinh ngạc mọi người, cứng đối cứng đụng vào chưởng lực của Tô Khê.
Quyền chưởng đụng vào nhau, phát ra tiếng đánh kịch liệt, sau đó, mọi người lại kinh ngạc vô cùng, vốn cho rằng Tô Khê sẽ đánh bay Tô Lạc, thế nhưng nàng lại rất vững vàng tiếp được một chưởng kia, vững vàng đứng thẳng tại chỗ, còn Tô Khê thì khác, nàng lại liên tiếp không ngừng lùi về phía sau bảy bước.
“Ngươi!” Đối lập mãnh liệt như thế, khiến Tô Khê tức khắc sợ ngây người.
Kiểu gì nàng cũng không tin phế vật này có thể tiếp được một chưởng của nàng, lại còn có có thể đánh nàng bay đi.
Nàng có thể cảm giác được linh lực mênh mông trong cơ thể Tô Lạc.
Sao có thể chứ? Nàng rõ ràng là phế vật, nhiều năm như vậy chưa bao giờ tu luyện, sao có thể lập tức mạnh hơn tiểu thiên tài như mình? Chuyện này không có khả năng!
Trong mắt Tô Khê toàn là khó có thể tin, mặt mày xanh mét tức giận, nàng nghiến răng nghiến lợi.
Dù Tô Lạc ngươi không phải phế vật thì sao chứ? Dù ngươi cũng là cấp ba, cũng đừng nghĩ có thể đấu với ta!
“Âm U Kiếm!” Tô Khê chợt quát lớn một tiếng, ống tay áo tuôn ra một thanh kiếm, trên thân kiếm phảng phất như có ánh sáng hiện lên, đâm thẳng đến cổ họng của Tô Lạc.
Bởi vì cả hai lần đều thua trong tay Tô Lạc, Tô Khê cảm giác được nguy cơ xưa nay chưa từng có, lúc này nàng đã nổi lên sát tâm với Tô Lạc.
“Âm U Kiếm chính là tuyệt kỹ sở trường nhất của tiểu thư, tứ tiểu thư lần này chết chắc rồi!” Tiểu Ngọc vừa tỉnh lại đã che lại ngực, ngồi dựa vách tường, nhìn cảnh đánh nhau trước mắt. Nàng ta nhìn Tô Lạc, đáy mắt hiện lên độc ác.
Âm U Kiếm từ một phân thành hai, hai chia làm bốn, khi tới cổ họng Tô Lạc đã chia thành tám lưỡi dao sắc bén.
Tám lưỡi dao sắc bén làm thành vòng, chỉ thẳng vào những chỗ yếu hại trên người Tô Lạc.
Bình luận facebook