Tô Tử An làm sao mà ngờ được nữ nhi trong miệng Tấn Vương điện hạ lại là Tô Lạc chứ?
Trong mắt hắn, Tô Lạc chính là một phế vật bị từ bỏ, cho nên, khi Nam Cung Lưu Vân nói ra những lời này, người thứ nhất hiện ra trong đầu hắn chính là Tô Thanh.
Hai tròng mắt của Tô Tử An hiện lên ánh sáng, khiêm tốn cười nói: “Điện hạ quá khen. Tuy nha đầu kia thiên phú không tồi, nhưng nếu so với điện hạ ngài thì chỉ là bụi trên mặt đất, không thể so sánh được.”
“Hửm?” Nam Cung Lưu Vân ngạc nhiên.
Tô Tử An và Liễu gia lão gia tử đúng là rất giống nhau ở một số chuyện, đều khắc nghiệt với người khác nhẹ nhàng với chính mình.
Thiên phú của Lạc nha đầu trong mắt hắn chỉ là bụi trên mặt đất thôi sao? Chính hắn đến tuổi này rồi cũng chỉ mới đến cấp năm mà thôi, còn dám chướng mắt thiên phú tuyệt đỉnh của Lạc nha đầu?
Nếu người khác nói hắn, hắn đương nhiên sẽ không quan tâm, nhưng bất kính với Lạc nha đầu của hắn, cặp mắt rực rỡ lung linh kia của Nam Cung Lưu Vân nháy mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
Hai người ông nói gà bà nói vịt, ám chỉ không phải cùng một người.
Tô Tử An không hề phát hiện, thấy điện hạ bất động thanh sắc thưởng thức chén trà, còn tưởng rằng mình nói đúng, vẫn khiêm tốn thao thao bất tuyệt: “Nha đầu kia cũng chỉ có vận khí tốt mà thôi, tuổi còn nhỏ mà đã bái được sư phụ tốt, nếu không cũng không có thành tựu như hiện tại, chỉ là nếu so sánh những thành tựu này với điện hạ thì cũng kém rất xa, kém xa lắm…”
Nam Cung Lưu Vân không vui nhíu mày. Đã bái một sư phụ tốt? Lạc Nhi của hắn khi nào thì bái sư?
Sao hắn lại không biết? Sư phụ là ai? Là nam hay là nữ? Có đẹp hay không?
Quả nhiên, nam nhân lâm vào lưới tình sẽ không có chỉ số thông minh quá cao, bao gồm cả Tấn Vương điện hạ, hắn trực tiếp xem nhẹ hết thảy mà chạy thẳng đến chủ đề chính là sư phụ của Tô Lạc.
Đang định hỏi, ngoài cửa đã có tiếng bước chân dồn dập, gương mặt tươi cười vui vẻ của Tô Tĩnh Vũ cũng xuất hiện theo.
“Đều đến mức này, còn e lệ gì chứ? Đừng lăn tăn nữa, mau vào.” Tô Tĩnh Vũ bước một chân vào đại sảnh, lại phát hiện nữ chính của ngày hôm nay, nhị muội Tô Thanh bảo bối của hắn dừng ở đằng sau, quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ thẹn thùng nhỏ nhắn kia của nàng, vì thế hắn mới buồn cười thúc giục.
Thanh Nhi có tính cách lãnh đạm như vậy, nhưng chỉ cần nhắc tới Tấn Vương đã hoàn toàn biến thành tiểu cô nương thẹn thùng, có thể thấy được mị lực của Tấn Vương điện hạ lớn bao nhiêu.
Tô Thanh gật đầu, nghiêm mặt khụ một tiếng, cưỡng chế giấu đi thẹn thùng trên mặt, lúc này mới cúi đầu rũ mắt đi vào đại sảnh.
Tô Thanh vừa đến, Tô Tử An liền thở ra.
Tốt, tốt, có Thanh Nhi ở đây, lực chú ý của Tấn Vương điện hạ khẳng định sẽ không lại đặt trên người hắn nữa. Tô Tử An có chút xả hơi lau mồ hôi lạnh không biết khi nào đã chảy đầy đầu.
Nhưng Tô Thanh lại có chút dây dưa, nàng bước những bước nhỏ, bộ bộ sinh liên, thướt tha lay động đi về phía Tấn Vương điện hạ, tuy rằng động tác bởi vì khẩn trương mà có chút cứng đờ.
Trong đại sảnh.
Tô phu nhân, Tô Tử An và Tô Tĩnh Vũ, cả ba người đều mỉm cười nhìn Tô Thanh. Nha đầu này ngày thường rất lạnh lùng, bây giờ rốt cuộc cũng biết thẹn thùng rồi?
Nên như thế.
Tươi cười trên mặt Tô phu nhân càng tăng lên, tươi cười như hoa, vô cùng vừa lòng với tình huống hiện tại.
Tô Khê có thể với tới Thái Tử điện hạ đã khiến nàng thực vui vẻ, bây giờ Tô Thanh càng tốt hơn, lại có thể khiến Tấn Vương điện hạ vì nàng canh cánh trong lòng, hạ thấp thân phận đến Tô phủ…
Bình luận facebook