Tô Lạc điên rồi hả!
Nàng cũng dám kêu thẳng tên của Tấn Vương điện hạ! Lại còn có dùng cái loại thái độ cao cao tại thượng khinh thường này! Nàng sao dám dùng loại thái độ này nói chuyện với Tấn Vương điện hạ, quả thực là không muốn sống nữa!
Tô Tử An vừa rồi còn nhìn Tô Lạc với ánh mắt khác, hiện tại hận không thể trực tiếp đánh chết đứa con gái từ đâu nhảy ra này. Hắn nói rồi, quả thật không thể ra mặt tiếp khác được, một chút quy củ cũng đkhông hiểu!
Tô Tử An lập tức kinh sợ mà quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin tha thứ: “Điện hạ bớt giận a, Tô Lạc nàng không hiểu chuyện, đầu óc không được sáng suốt, ngày thường luôn là điên điên khùng khùng, nói chuyện không suy nghĩ, điện hạ ngài ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với nàng.
Tô Tử An một bên cầu xin tha thứ một bên hận không thể trực tiếp đánh chết Tô Lạc.
Yêu tinh hại người này, nàng có biết hay không, rất có thể vì một câu này, toàn bộ Tô phủ sẽ máu chảy thành sông!
Tô Tử An thấy Tấn Vương điện hạ vẫn luôn không có phản ứng, không khỏi trộm nhìn lại.
Lại thấy vị Tấn Vương điện hạ cao cao tại thượng kia như cũ ở thong thả ung dung mà uống trà, thần sắc bình đạm không gợn sóng, dường như những chuyện phát sinh xung quanh đều không liên quan gì đến hắn.
Thấy vậy, trong lòng Tô Tử An càng thêm thấp thỏm lo âu, hắn muốn tát Tô Lạc một cái: “Nha đầu thúi, còn không mau quỳ xuống hướng Tấn Vương điện hạ cầu xin tha thứ?”
Ai ngờ, một cái đánh này của hắn lại rơi vào không khí, ngước mắt nhìn lại, trước mắt đã mất đi thân ảnh Tô Lạc.
Lúc này Tô Lạc đã bước nhanh đến bên người Nam Cung Lưu Vân, trên cao nhìn xuống, thực không cao hứng mà trừng hắn.
Tô Tử An thấy vậy, chỉ cảm thấy trong đầu tối sầm, tựa một đạo sấm vang ở hắn trong đầu tạc vỡ ra tới. Trời ạ, nha đầu thúi này quả thực là đẩy Tô phủ vào đường cùng, nàng thế mà lại dám chống nạnh tức giận nhìn Tấn Vương điện hạ…
Lúc này không chỉ có Tô Tử An, còn có Tô Tĩnh Vũ, Tô phu nhân, bọn họ tất cả đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tô Lạc, trong mắt hiện lên sợ hãi.
Bởi vì hành động này của Tô Lạc trong mắt bọn họ quả thực quá lớn gan, quá đại nghịch bất đạo, quá tìm chết.
Tô Vãn thực không vui mà đẩy Tô Lạc: “Ngươi tới đây làm gì? Tấn Vương điện hạ nhìn trúng ta chứ không phải ngươi, cút!”
Dứt lời, Tô Vãn thực không khách khí mà tát vào mặt Tô Lạc.
Tô Lạc tùy ý mà vươn cổ tay, nhẹ nhàng tự nhiên bắt lấy tay của Tô Vãn, cười như không cười mà ngó nàng liếc mắt một cái: “Người như ngươi, Nam Cung Lưu Vân sẽ coi trọng ngươi? Tô Vãn, đừng quên, hiện tại ngươi chính là tàn hoa bại liễu, ngươi thân mình đã bị nam nhân khác làm bẩn.”
“Ngươi!” Tô Vãn tức giận đến không được. Đây là chuyện khiến nàng nghĩ lại mà kinh, hiện tại lại bị Tô Lạc tố giác thẳng thừng.
“Tô Lạc, là ngươi đúng hay không! Việc kia là do ngươi làm, có phải hay không?” Trong mắt Tô Vãn hiện lên một sự điên cuồng ác độc.
“Ngày đó tên sát thủ kia phải đi tới sân của ngươi cưỡng gian ngươi mới đúng, chẳng qua, cuối cùng lại không hiểu sao lại xuất hiện ở trên giường ta… Còn nữa, ngươi biết võ công, ngươi rõ ràng biết võ công, lại còn không thấp… Là ngươi, rõ ràng chính là ngươi! Tô Lạc ngươi tiện nhân này, ngươi huỷ hoại ta, ta muốn giết ngươi!”
Tô Vãn dù đoán không hết, nhưng cũng đoán được tám chín phần. Ngày đó xác thật là Tô Lạc ra tay, cũng là Tô Lạc hạ dược nàng.
Lúc này Tô Vãn lửa giận khó quên, giương nanh múa vuốt muốn chộp lấy mặt Tô Lạc, nhưng mà, lúc này vũ lực giá trị của nàng cùng Tô Lạc là hoàn toàn không thể so, cho nên, Tô Lạc nhẹ nhàng vung tay, tựa như ném vải bố mà hất nàng ra.
Bình luận facebook