Tô Thanh vẫn luôn lẳng lặng đứng một bên, thoải mái xem vở tuồng gay cấn, hồi hợp, chuyển đổi không ngừng này từ đầu đến cuối. Trong vở hài kịch này, nàng chính là vai qua đường bị đá ra ngoài đầu tiên, bị loại ra thì không cần để tâm nữa.
Trước kia, dù ở quý phủ hay ở chỗ của lão sư, thì nàng vẫn được người người săn đón ca ngợi. Từ trước đến nay, không ai có thể tranh mất ánh hào quang của nàng, ngay cả người mà Tấn Vương điện hạ để ý cũng không được!
Nàng quyết không thể bị vũ nhục như vậy. Tính cách kiêu ngạo của nàng tuyệt đối không cho phép nàng cúi đầu.
Nhìn Tô Lạc, đôi mắt u lãnh tuyệt đẹp của Tô Thanh hiện lên một tia sát ý.
“Tô Lạc! Ta muốn khiêu chiến với ngươi!” Sảnh lớn đang yên tĩnh, thanh âm lạnh băng của Tô Thanh vang lên, mang theo sự lạnh lẽo kiêu ngạ và ý tứ không cho phép cự tuyệt.
Tô Tử An là người phản ứng đầu tiên. Hắn vừa mới đắm chìm trong mộng đẹp do mình dệt ra, lại bỗng nhiên nghe được lời nói của Tô Thanh. Tức khắc, tròng mắt trợn to, lớn tiếng quát: “Thanh Nhi, ngươi đứng đó nói hươu nói vượn cài gì? Còn không mau câm miệng!”
Bởi vì Tô Lạc là người Tấn Vương điện hạ yêu thích, địa vị hiện tại đã cao lên rất nhiều. Ai dám mảy may động đến nàng? Không muốn sống nữa sao? Tô Tử An quả thực bị Tô Thanh chọc giận không thôi.
Tô Thanh bị quát cũng không để tâm, ánh mắt lạnh băng chỉ nhìn chằm chằm Tô Lạc, như rắn độc cắn người không buông: “Sinh tử chiến! Tô Lạc, ngươi dám ứng chiến không?”
Quả thực là điên rồi!
Tô Tử An tức giận đến mức xém chút nữa dậm chân. Hắn gắt gao trừng mắt với Tô Thanh, giơ tay tát nàng một cái: “Sinh tử chiến? Các ngươi là tỷ muội ruột thịt, lại muốn đấu nhau đến chết? Nếu ngươi muốn chết thì ta sẽ giúp ngươi!”
Đừng nói Tô Lạc hiện tại được Tấn Vương điện hạ che chở, chỉ cần tin tức này truyền ra ngoài, lập tức sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ kinh thành.
Hận thù phải lớn tới mức nào mà khiến giữa hai tỷ muội phải dùng sinh tử chiến để giải quyết?
Cho nên Tô Tử An không cần suy nghĩ liền bác bỏ.
Nhưng mà, Tô Thanh dù bị Tô Tử An tát đến khóe miệng rớm máu, ánh mắt nàng vẫn âm lãnh tựa rắn độc, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lạc, gằn từng chữ một: “Tô Lạc, ngươi không dám? Nếu ngươi cự tuyệt, ngươi vốn không xứng được Tấn Vương điện hạ yêu mến đến vậy! Người là đứa nhu nhược! Ngươi. Không. Xứng!”
Ngày hôm nay, Tô Thanh liên tục bị cự tuyệt, bị nhạo báng, bị vũ nhục. Đây là sỉ nhục lớn nhất của nàng từ lúc chào đời tới giờ, nàng hiện tại cần lấy máu rửa nhục. Bằng không, đây sẽ là tâm ma lớn nhất đời nàng. Sau này rơi vào tâm ma rồi, tu vi của nàng đừng mong có tiến bộ gì.
Mày kiếm của Nam Cung Lưu Vân nhíu lại. Đôi mắt phượng lạnh bằng mà quét về phía Tô Thanh, lạnh lùng mở miệng: “Ngươi nếu muốn chết, không cần phải gấp gáp, bổn vương sẽ giúp ngươi.”
Trong lòng Tô Tử An kinh hoảng.
Tấn Vương điện hạ muốn giết người, chẳng phải chính là Diêm La Vương đến đòi mạng sao, ai cũng trốn không thoát!
Tô Tử An lại giáng lên mặt Tô Thanh một cái tát nữa, tức giận quát: “Còn không mau câm miệng! Người đâu, dẫnTô Thanh xuống, nhốt lại!”
Khóe miệng Tô Thanh câu lên một nụ cười lạnh, ngoan độc, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tô Lạc: “Ngươi không có năng lực! Tô Lạc, ngươi căn bản là một bao cỏ! Vô dụng! Ngu ngốc! Kẻ nhu nhược! Ngươi sợ ta. Ngươi cản bản là đánh không lại ta! Ha ha ha ha!”
Tô Lạc biết Tô Thanh dúng phép khích tướng. Nếu nàng đủ thông minh, hoàn toàn có thể trốn sau lưng Nam Cung Lưu Vân để hắn tùy ý xử lý Tô Thanh.
Đúng là hiện tại nàng có thể dựa vào Nam Cung Lưu Vân, không nói đến nàng có tình cảm gì với người này hay không. Chẳng lẽ sau này, cứ gặp kẻ mạnh hơn nàng thì nàng muốn vĩnh viễn trốn phía sau Nam Cung Lưu Vân sao?
Bởi vì cuộc sống sát thủ ở kiếp trước dạy cho nàng biết, dựa núi núi ngã, dựa người người chạy, không ai đáng tin cậy hơn chính mình.
Bình luận facebook