Bởi vì trước kia hắn gió chiều nào theo chiều đó, nói xạo như thật, khiến mọi người trong Tô phủ hiểu lầm rằng Tấn Vương điện hạ có tình cảm với Tô Thanh. Do đó dẫn đến một loạt sự kiện kế tiếp. Cuối cùng, Tô Thanh thẹn quá hóa giận, đối nàng đưa ra sinh tử chiến.
Tô Lạc cười nhạt: “Là do nàng ấy lòng dạ hẹp hòi, khác với ngươi. Ngươi không cần vơ toàn bộ trách nhiệm tự mình gánh hết.”
Bắc Thần Ảnh trộm liếc mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân, vừa thấy bản mặt của hắn liền co rúm lại, suy nghĩ muốn đem tất cả những thứ mình có tặng cho Tô Lạc: “Ai nha tẩu tử à, ngươi đừng khách sáo. Ngươi khách khí như vậy nhưng đến phiên người nào đó lại không khách khí đối với ta.”
Sau khi ép buộc Tô Lạc nhận lấy đồ vật, hắn xoay người chạy mất, còn nhanh hơn cả thỏ.
Thiếu niên áo xanh liếc mắt nhìn Tô Lạc một cái, đáy mắt mang nét cười, hướng Nam Cung Lưu Vân nói: “Lần trước, Bắc Thần bị lão cha của hắn nắm lỗ tai xách về nhà làm khổ dịch, chẳng lẽ là kiệt tác của người?”
Nam Cung Lưu Vân lạnh nhạt nhìn hắn bằng nửa con mắt, không tỏ ý kiến: “Hắn quá ồn ào.”
Thiếu niên áo gấm cạn lời, chịu thua.
Nam nhân này quả nhiên rất hẹp hòi, không chịu chút thiệt thòi nào. Nghĩ rồi, lại lần nữa nhìn Tô Lạc, nhìn kỹ đến không sót một ly, đảo từ trên xuống dưới vài lần.
Trong khi mọi người đang nói chuyện, du thuyền xa hoa bắt đầu rời bờ, xuất phát hướng ra biển rộng mênh mông.
Nam Cung Lưu Vân cùng thiếu niên áo xanh dương tách sang một bên, hai người có vẻ muốn nói chuyện riêng. Tô Lạc rất thức thời mà đi đến dãy ghế bên mạn thuyền cách đó không xa, tùy tiện chọn một chiếc ghế trống ngồi xuống, ánh mắt nhìn phóng ra phong cảnh xa xa.
Lúc này đã gần chạng vạng, các dải ánh sáng màu phù sa đầy trời, giống như một tấm vải gấm màu đỏ đậm, sáng lạn như pháo hoa.
Tô Lạc đang ngồi thì có một người thừa cơ nàng không chú ý, ngồi xuống bên cạnh nàng. Tô Lạc quay đầu nhìn lại thì thấy người đến là Bắc Thần Ảnh.
Đối với thiếu niên áo đỏ hoạt bát thoải mái,lúc mấu chốt lại chống lưng giúp nàng, Tô Lạc có ấn tượng rất tốt.
“Tại sao lại không chơi cùng với mọi người?” Vị hội trưởng Hiệp Hội Lính Đánh Thuê khiến cho người khác hoảng sợ lúc này lại cười tươi, lộ ra hai chiếc răng nanh, thoạt nhìn như bé trai tỏa ánh mặt trời nhà bên, nhưng Tô Lạc biết, kẻ này tức giận lên thì cũng giết người không suy nghĩ.
Tô Lạc nhàn nhạt cười: “Không thân, với lại cũng không quen biết ai.”
Bắc Thần Ảnh khoanh tay nhìn Tô Lạc, nghe vậy bỗng nhiên cười, ghé sát vào bên người nàng: “Tẩu tử không cần quen, để bọn họ quen biết người là tốt rồi.”
Nói được lời chắc nịch tràn đầy tự tin như vậy, chỉ có thể là luôn lấy Nam Cung Lưu Vân làm chủ, gây cho Tô Lạc chút tò mò, nàng hỏi: “Có thể cùng Nam Cung xưng huynh gọi đệ, bọn họ chắc cũng không phải nhân vật đơn giản chứ đúng không?
“Sao? Trên đường đến đây, Nam Cung không nói cho người biết à?” Trong mắt Bắc Thần Ảnh hiện lên một tia kinh ngạc. Vì hắn nghĩ rằng, Nam Cung Lưu Vân để ý Tứ nha đầu Tô gia như vậy thì giữa bọn họ sẽ không giấu nhau chuyện gì chứ?
Tô Lạc nhớ lại trên đường đi, Nam Cung Lưu Vân ngồi phía sau nàng, không ngừng khiêu khích, trêu đùa nàng, trên mặt hiên một tia ửng đỏ, hắng giọng khụ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Biết đâu hắn quên thì sao? Ngươi nói cũng như nhau mà.”
Bắc Thần Ảnh cũng cảm thấy cần phải phổ cập kiến thức cho Tô Lạc một lần.
“Tẩu tử từng nghe nói qua nhất thành nhị điện tam cung tứ thế chưa?”
“Nhất thành nhị điện tam cung tứ thế?” Tô Lạc chợt nhớ ra, có chút kinh ngạc mà nhìn Bắc Thần Ảnh liếc mắt một cái, sâu trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia hiểu rõ.
Khó trách mấy vị thiếu niên này có thể cùng Nam Cung xưng huynh gọi đệ, thì ra địa vị mỗi người đều không vừa.
Nhất thành nhị điện tam cung tứ thế gia, là mười thế lực lớn cường đại trên đại lục, trong đó, thế lực lớn nhất là Luyện Ngục Thành.
Bình luận facebook