“A?” Nam Cung Lưu Vân quyến rũ tà mị như vậy, khi còn nhỏ là một đứa bé tự kỉ? Trên mặt Tô Lạc đều viết rõ hai chữ khiếp sợ.
“Đúng vậy, có quan hệ với cái chết của mẫu phi hắn, nhưng chuyện này nhất định phải do hắn nói cho ngươi, ta không thể nói.” Bắc Thần Ảnh đứng lên, cuối cùng sâu sắc nhìn Tô Lạc một lúc lâu, trong giọng nói có một cảm giác giao phó: “Tô Lạc, Nam Cung có thể mở rộng cửa lòng với một người không hề dễ dàng, ngươi đừng thương tổn hắn, được không?”
Tô Lạc nhìn bóng dáng Bắc Thần Ảnh rời đi, cúi đầu suy nghĩ sâu xa.
Nàng hoàn toàn nhìn không ra trong lòng Nam Cung Lưu Vân có bóng ma, là nàng căn bản không chú ý tới cảm xúc của hắn, hay là hắn che dấu quá tốt? Còn có vết thương trên người hắn… Cũng có liên quan với chuyện khi còn nhỏ sao? Hắn khăng khăng không trị cũng là có liên quan với những chuyện đó?
Toàn bộ đầu óc Tô Lạc đều là nghi vấn, nhưng cố tình Bắc Thần Ảnh lại nói là không thể nói, nàng muốn biết cũng chỉ có thể tìm Nam Cung Lưu Vân.
“Phanh!” Một âm thanh vang lên trên cái trán của Tô Lạc, Tô Lạc tức giận mà ngước mắt, đối diện gương mặt tươi cười kia của Nam Cung Lưu Vân.
“Nghĩ cái gì mà nhập tâm như vậy? Cẩn thận bị người đẩy xuống nước cũng không biết.” Thanh âm của Nam Cung Lưu Vân trầm thấp mị hoặc, tươi cười trong trẻo, tựa như đám mây trôi phiêu đãng trên mặt hồ, khiến người ta cảm giác thực thoải mái.
Tô Lạc ngơ ngác nhìn hắn, lúc này hắn thoạt nhìn thực tùy ý, thực nhẹ nhàng, lại có một loại nổi bật như rồng phượng giữa một đám người bình thường.
Vốn nàng vẫn luôn cho rằng Nam Cung Lưu Vân là kẻ bất cần đời không kiêng nể gì tùy tâm sở dục, nhưng sau khi nghe xong những lời Bắc Thần Ảnh nói, khi Tô Lạc lại nhìn Nam Cung Lưu Vân, ánh mắt không khỏi mang theo một tia đánh giá cùng tìm tòi nghiên cứu.
Gương mặt tuấn mỹ của hắn mang theo ý cười, ánh mắt kia như hồ sâu không thấy đáy, lại sạch sẽ như một dòng suối trong vắt.
Hắn ngày thường đều chỉ có lạnh nhạt, cũng không thường xuyên cười.
Nụ cười của hắn có thể phân biệt rất dễ dàng, giống như đều có ranh giới.
Nụ cười tá ác lạnh lụng tức giận và nụ cười tà mị khi trêu đùa nàng.
Trừ lần đó ra, tựa hồ cũng không thấy hắn cười nữa.
Lúc này hắn đang chắp tay ở sau lưng, áo ào tung bay, như một công tử ngọc thụ lâm phong, trong mắt mang nét cười, mắt ngậm nước nhìn nàng, ý cười bên môi mở rộng, lại có vài phần hương vị ấm áp như xuân.
Ngũ quan của hắn tinh xảo vô cùng, quả thực kinh thiên động địa, một nụ cười này, làm Tô Lạc có một loại ảo giác khuynh quốc khuynh thành, tựa hồ một khi đã chìm đắm trong say mê là sẽ không muốn tỉnh lại.
Một người như vậy, thật sự đúng như Bắc Thần Ảnh đã nói, có một đoạn chuyện cũ bi thảm nghĩ lại mà kinh? Có một thơ ấu tự kỉ?
Tô Lạc ngơ ngẩn mà ngóng nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên mở miệng như thế nào, nên lấy thái độ như thế nào để đối mặt hắn.
“Bổn vương đẹp như vậy sao? Khiến ngươi nhìn đến choáng váng?” Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân gợi lên một nụ cười nhạt mê hoặc.
Quả nhiên vẫn là bộ dáng bất cần đời này của Nam Cung Lưu Vân quen thuộc nhất.
Tô Lạc chậm rãi thở ra, vốn muốn trừng hắn, nhưng nhớ tới lời Bắc Thần Ảnh nói, cảm thấy chính mình dường như đối xử hắn thật sự không tốt cho lắm, liền sửa lại khẩu khí: “Ngươi là khổng tước hả? Suốt ngày đều tự luyến như vậy, cũng không biết e lệ.”
“Này không phải là tự luyến, mà là tự tin, hiểu không?” Nam Cung Lưu Vân gõ đầu nàng.
“Chính là tự luyến, làm gì có ai tự luyến hơn ngươi.” Tô Lạc hừ hừ hai tiếng.
Nam Cung Lưu Vân cũng không buồn bực, dường như tâm trạng rất tốt, hắn nắm tay dẫn nàng đi vào trong đám người.
Nhìn biển rộng mênh mang, Nam Cung Lưu Vân lười nhác hỏi: “Biết bơi không?”
Tô Lạc gật đầu: “Miễn cưỡng biết một chút.”
Bình luận facebook