Thái tử đào cái bẫy này, lòng tràn đầy hy vọng cho rằng Bắc Thần Ảnh sẽ mắc mưu. Thái tử có thể mượn cơ hội này mỉa mai hắn chứ không phải lần nào cũng bị hắn châm chọc trước. Đáng tiếc, Bắc Thần Ảnh không mắc lừa.
Thái tử tức giận đến mức huyệt Thái Dương nhảy lên thình thịch, giọng căm hận gầm lên: “Cút!”
Bắc Thần Ảnh lại cầm con Tử Kinh Ngư diễu võ dương oai trước mặt Thái tử: “Đấu võ mồm thì tính cái gì? Có bản lĩnh thì dùng thực lực nói chuyện, ngươi cũng câu một con cho ta xem.”
Tô Lạc thấy hai người lại cãi nhau, có chút bất đắc dĩ đỡ trán, lắc đầu, nàng lấy mồi câu ra gắn vào, lại vứt cần câu vào nước biển.
Bên kia, Bắc Thần Ảnh và Thái tử còn chưa cãi xong, bên này lại có tiếng kinh hô.
“Trời ạ! Lại rung, cần câu lại rung!”
“Không có khả năng! Tại sao lại như vậy? Tử Kinh Ngư không phải rất khó câu sao?”
“Chẳng lẽ năm nay Tử Kinh Ngư đặc biệt ngu? Đặc biệt dễ dàng cắn câu?”
“Ngươi mới đặc biệt ngu! Ngươi mới câu xong đó, sao lại choáng váng rồi? Rõ ràng chúng nó nhanh như ăn trộm vậy, bắt mãi không được!”
“Nhưng mà… Nhưng mà không đúng, Tô Tứ cô nương rõ ràng câu rất đơn giản!”
“Vậy ngươi xem Thái tử có câu được Tử Kinh Ngư không?”
Nam Cung Lưu Tuyệt tức khắc dừng cãi nhau, nhìn về hướng Tô Lạc, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng kéo cần câu lên, lại là một con Tử Kinh Ngư tung tăng nhảy nhót trên cần câu của nàng.
Hắn quả thực xem ngây người, có chút trợn tròn mắt.
“Không có khả năng!” Sao lại có người có thể liên tục câu hai con Tử Kinh Ngư chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi chứ?
Nàng xem Tử Kinh Ngư là cái gì? Cá bình thường sao? Nó là một con cá tràn ngập linh tính, là Tử Kinh Ngư có đầy linh khí! Nói riêng một mình hắn thôi, hai mươi phút có thể câu được một con là đã vô cùng khó lường.
Nhưng nha đầu thúi lại có vận may tốt đến vậy! Một phút đồng hồ câu hai con!
Thái tử hận không thể lớn tiếng hô lên “Ngươi gian lận”, nhưng lý trí nói cho hắn biết, câu Tử Kinh Ngư thì gian lận chỗ nào? Mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, có thể câu dính là được.
Tô Lạc nhàn nhạt nhìn Thái tử một cái, trong mắt hiện lên ý cười như có như không: “Ây chà, Thái Tử điện hạ chưa câu được con nào sao? Không tốt lắm nha, cần phải nỗ lực một chút.”
Một câu nói nhẹ, lại giống như một cú đấm lớn, hung hăng đấm vào mặt Thái tử điện hạ, đánh hắn đến đầu váng mắt hoa.
Thái tử hung ác nham hiểm liếc Tô Lạc một cái, lạnh lùng nói: “Đừng đắc ý quá sớm, thắng bại còn chưa phân, sẽ đến lượt ngươi khóc!”
“Vậy rửa mắt mong chờ đi, chờ xem người khóc là ai.” Tô Lạc gắn mồi vào xong, thực tùy ý vứt vào trong biển.
Người khác muốn câu Tử Kinh Ngư, mỗi một bước đều phải thật cẩn thận, hết sức chăm chú, còn muốn trút linh lực trút xuống cần câu, chú ý mồi câu từng giây từng phút, sợ không cẩn thận thì Tử Kinh Ngư trân quý sẽ biến mất.
Nhưng đối với Tô Lạc, cái gọi là thủ pháp chuyên nghiệp không hề tồn tại.
Nàng chỉ tùy ý ném cần câu đi, sau đó nhàn nhã nắm cần câu chờ cá cắn câu là được, quả thực làm những nhân sĩ chuyên nghiệp kia phải trợn tròn cả mắt.
Ngay từ đầu, tất cả mọi người đều dùng giọng điệu châm chọc nàng làm như vậy không được đâu, nhưng Tô Lạc lại dùng sự thật hung hăng phản kích.
Không đến vài giây, cần câu của Tô Lạc lại rung…
Lúc này, người xung quanh đều sắp kích động đến điên rồi.
“Cá… Cá…”
“Lại… Lại cắn câu…”
“Trời… Trời… A…”
Bình luận facebook