Tự trách cùng áy náy khiến nàng như muốn khóc: “Tô cô nương, ngươi đây là đang trách cứ ta sao? Nhưng ta thật lòng quan tâm ngươi. Ngươi sao lại có thể nói ta như vậy?”
Tô Lạc cũng không ngờ, còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, Dao Trì tiên tử thanh cao, lãnh ngạo như vậy nhưng bây giờ trong nháy mắt đã hóa thành đóa sen trắng điềm đạm, đáng yêu, mảnh mai. Nàng không khỏi ở trong lòng bội phục.
Thật biết diễn, mà diễn cũng rất hay nha.
Nhìn bộ dáng nhỏ bé, đáng yêu, điềm đạm kia, so với bọn người Lam Tuyển thì diễn khá hơn nhiều. Nếu đám người Lam Tuyển có khả năng diễn xuất như vậy, đừng nói chỉ một trăm con Tử Kinh Ngư chứ một ngàn con thì mình cũng đều nhắm mắt không suy nghĩ mà đem tặng.
Dao Trì tiên tử còn chưa hạ màn, bàn tay trắng nõn tinh tế của nàng kéo ống tay áo của Nam Cung Lưu Vân, khẩn cầu hắn đòi lại công đạo cho nàng: “Tam sư huynh, ngươi nói xem, lời nói vừa rồi của ta có phải thật sự quan tâm Tô cô nương không? Ta thật sự không ngờ tới nội tâm nàng sẽ yếu ớt như vậy, thật sự không phải cố ý mà.”
Nam Cung Lưu Vân chỉ đạm cười mà nhìn nàng, cũng không nói gì với nàng.
“Tam sư huynh, ngươi mau nói gì đi, chỉ có ngươi mới có thể trả lại công bằng cho ta.” Đôi mắt diễm lệ của đóa sen trắng mảnh mai kia dần dần đẫm nước mắt. Nếu không phải tận mắt chứng kiến từ đầu, tất cả mọi người đều cho rằng nàng bị ủy khuất vô tận.
Tô Lạc nhướng mày, cười như không cười mà liếc xéo Nam Cung Lưu Vân. Nàng thật ra muốn xem thử, Nam Cung Lưu Vân sẽ đòi lại công bằng như thế nào.
Nhưng Nam Cung Lưu Vân còn chưa ra mặt tỏ thái độ, một nam nhân khác vẫn luôn đứng bên cạnh Dao Trì tiên tử đã đứng ra, khí thế bức người mà nhìn trừng trừng Tô Lạc.
Lưỡi kiếm đột nhiên xuất ra.
“Dám cả gan bất kính với Dao Dao, muốn chết!”
Thanh âm Lý Ngạo Thiên cao ngạo, lạnh băng. Trường kiếm của hắn lại càng âm trầm đến tận xương, không chút lưu tình mà đâm thẳng đến yết hầu Tô Lạc.
Ai cũng không ngờ được Lý Ngạo Thiên nói muốn ra tay liền lập tức ra tay, hơn nữa còn trực tiếp dùng chiêu hạ sát!
Lý Ngạo Thiên là người nơi nào chứ? Hắn là đại cao thủ trẻ tuổi đời thứ hai của Dao Trì cung, hiện giờ đã là cấp sáu, chỉ không thua kém Nam Cung Lưu Vân một cấp mà thôi.
Trường kiếm lạnh bằng đâm thẳng tới yết hầu Tô Lạc, không chút lưu tình nào…
Trong mắt Tô Lạc bình tĩnh như nước.
Nam Cung Lưu Vân, ngươi sẽ trơ mắt nhìn ra ngã vào trong vũng máu sao?
Khóe miệng Tô Lạc gợi lên một nụ cười như pháo hoa cô tịch.
Khi trường kiếm còn cách yết hầu Tô Lạc chỉ ba tấc, bỗng nhiên, một ngón tay với khớp xương rõ ràng tinh tế đột ngột xuất hiện, nhẹ nhàng bắn lên trường kiếm kia, tức khắc trường kiếm khí thế bức người đột nhiên lệch sang một bên, khó khăn lắm mới sượt qua cần cổ tinh tế của Tô Lạc.
“Nam Cung Lưu Vân!” Lý Ngạo Thiên hành động thất bại, trừng mắt nhìn Nam Cung.
Hắn không nghĩ tới ở thời điểm cuối cùng, Nam Cung Lưu Vân lại ra tay.
Dao Dao không phải đã giữ chặt hắn sao? Hắn không phải đã cùng Dao Dao thân mật khăng khít sao?
Nam Cung Lưu Vân chậm rãi đứng dậy, nghiêng người để tầm mắt ngang mặt Dao Trì tiên tử, khóe miệng hắn vẽ lên một nụ cười cực kỳ quỷ dị, duỗi tay mà phất tay áo, đem bàn tay của Dao Trì tiên tử đang nắm lấy tay mình hất ra, dễ như trở bàn tay, không chút thương tiếc, dứt khoát lưu loát.
Dao Trì tiên tử kinh ngạc mà nhìn cách tay mình bị hất văng, ngơ ngẩn mà hướng mắt về phía Nam Cung Lưu Vân: “Tam sư huynh…”
“Ừ.” Nam Cung Lưu Vân chậm rãi đi đến bên cạnh Tô Lạc, cùng nàng đứng chung một chỗ, cười như không cười mà hướng Dao Trì tiên tử nhướng mày, ngữ khí lại lạnh lùng: “Còn nhớ rõ ta là tam sư huynh thì tốt.”
“Tam sư huynh…” Dao Trì tiên tử tiến lên một bước, đau khổ nhìn thân ảnh khiến mình ngày nhớ đêm mong.
“Nhớ kỹ, ta vĩnh viễn là tam sư huynh của ngươi, nhưng cũng chỉ có một thân phận này thôi.” Nam Cung Lưu Vân nắm lấy tay Tô Lạc.
Bình luận facebook