Cả người Thái tử điện hạ bị Dao Trì tiên tử lắc tới lắc lui, phải nhìn thẳng vào cặp mắt tàn nhẫn, dữ tợn của nàng. Thái tử chỉ cảm thấy trong lòng có chút lạnh.
Rõ ràng xinh đẹp như tiên tử mà sao lại cho hắn cảm giác sống lưng lạnh toát? Thái tử nghĩ thế nào cũng không hiểu được.
“Còn không mau nói!” Lúc này, Dao Trì tiên tử, vị nữ tử thanh lãnh cao ngạo, giống như không dính khỏi lửa phàm tục đang ở nơi nào? Nàng bây giờ chân chính là vu nữ ác độc, dữ tợn.
Thái tử cam chịu cúi đầu, hừ lạnh một tiếng, cố ý đả kích Dao Trì tiên tử: “Nói lại cho ngươi thì đã sao, hôm nay quán quân câu cá chính là nha đầu thúi kia. Không tin thì ngươi đi ra ngoài hỏi thăm xem. Chuyện xảy ra trước mắt bao nhiêu người, ai có thể nói dối?”
“Chuyện này không thể xảy ra! Trừ khi Tam sư huynh đem cá hắn câu được chia cho nàng!” Dao Trì tiên tử sao có thể tin?
“Hừ! Bổn cung cũng hy vọng việc đó là giả, nhưng trước mắt bao người. Ai cũng đều thấy rõ, nha đầu thúi kia rõ ràng câu được tới 1500 con Tử Kinh Ngư!” Thái tử điện hạ ném tay Dao Trì tiên tử ra, thở phì phì mà nói.
Chuyện này hắn vốn không muốn nhắc tới, chỉ ngại Dao Trì tiên tử vẫn hỏi đi hỏi lại.
“1500 con… Tử Kinh Ngư? Ngươi xác định không phải loại cá bình thường?” Giờ phút này, không những Dao Trì tiên tử, ngay cả Lý Ngạo Thiên cũng kinh ngạc. Hai mắt hắn như muốn phóng điện, gắt gao nhìn chằm chằm Thái tử điện hạ.
Dao Trì tiên tử càng kinh ngạc hơn, nhìn kỹ khuôn mặt Thái tử như muốn tìm xem hắn có lộ ra dấu hiệu nào là đang nói dối không.
Nhưng Thái tử điện hạ lại rất quang minh chính đại, cánh tay vung lên: “Nếu không tin thì các ngươi đi ra ngoài, tùy tiện kéo một ai đó hỏi cho rõ ràng. Dù sao, tất cả mọi người đều thấy rõ sự việc hôm nay.”
Dao Trì tiên tử còn chưa kịp hành động, Lý Ngạo Thiên đã phi thân phóng ra ngoài, đảo mắt đã túm về vài người.
Sau khi chất vấn từng người xong, hắn kinh ngạc phát hiện toàn bộ lời Thái tử nói đều là thật. Xấu hổ hơn nữa chính là vị Thái tử điện hạ này thế nhưng còn thua tiểu tiện nhân kia 1500 viên tinh thạch màu xanh lá.
Dao Trì tiên tử quả thực ngây dại, trừ bỏ khiếp sợ và ghen ghét, nàng còn cảm thấy mất mặt.
Nàng nhớ lại chuyện xảy ra trên thuyền vừa rồi, trên mặt liền hiện lên một mạt ửng đỏ.
Bây giờ, nàng rốt cuộc hiểu rõ tại sao khi nãy ở trên du thuyền của Tam sư huynh, nhắc tới câu Tử Kinh Ngư, sắc mặt những người kia lại ngạc nhiên đến vậy.
Bản thân quả thật đã đánh giá sai tiểu tiện nhân kia. Không, không những đánh giá sai, mà là quá xem nhẹ nàng.
Có điều, 1500 con Tử Kinh Ngư… Nàng rốt cuộc làm sao câu được? Chẳng lẽ trên người nàng có bí mật gì không muốn để người khác biết?
Đầu óc Dao Trì tiên tử đang trong cơn choáng váng nên không nghĩ ra Tô Lạc lại là pháp sư không gian, lại còn có Tiểu Thần Long nhắc nhở nàng dùng thiên linh thủy trộn với mồi câu để dụ cá.
Thời gian chậm rãi qua đi, du thuyền của bọn họ đã tiến tới Tử Ngư Điện.
Lý Ngạo Thiên vỗ vỗ bả vai tinh tế của nàng, thanh âm trầm thấp: “Đừng nghĩ miên man nữa. Tìm cơ hội chộp lấy nha đầu kia rồi hỏi thì chẳng phải sẽ biết sao? Nếu chúng ta đoán không sai, trên người nha đầu kia hẳn là cất dấu một bí mật.”
Lý Ngạo Thiên chưa từng nghĩ xem đối phương có thể phối hợp trả lời thắc mắc của họ hay không. Bởi vì hắn có hàng trăm ngàn loại phương pháp ép cho đối phương phải ngoan ngoãn nói ra sự thật.
Đoàn người bước nhanh ra khỏi du thuyền.
Tử Ngư Điện rộng rãi, liếc mắt không nhìn thấy cuối đã đứng sừng sững xuất hiện trước mặt mọi người.
Lý Ngạo Thiên vừa ra khỏi du thuyền đã trực tiếp đi vào Tử Ngư Điện. Bởi vì càng sớm tiến vào Tử Ngư Điện thì kỳ ngộ gặp được càng lớn. Nhưng hắn lại bị bắt ngừng bước ở trước của đại điện.
Cửa lớn của Tử Ngư Điện cũng không có rộng mở, cửa điện sơn màu đỏ thắm kia đang đóng chặt.
Bình luận facebook