Này là bé hư nhà ai, mau rước về nhà đi thật sự là quá mất mặt.
Tô Lạc cạn lời mà quay đầu đi.
Dao Trì tiên tử tức giận đến mức cả người đều điên tiết lên!
Nơi này cũng không phải chỉ có một mình nàng, chung quanh thưa thớt, nhưng người cũng không thiếu, hơn nữa phần lớn còn đều là nam nhân.
Như vậy trước mắt bao người, hình tượng luôn luôn siêu phàm thoát tục băng tâm ngọc khiết của nàng tức khắc bị con chó háo sắc này hủy hết toàn bộ! Lúc này, Dao Trì tiên tử hận không thể xé Tiểu Thần Long thành mảnh nhỏ.
“Ta phải giết ngươi!” Dao Trì tiên tử giận không thể kiềm chế được, rốt cuộc ức chế không được phẫn nộ trong ngực, phẫn nộ mà rút kiếm.
Có thể đem Dao Trì tiên tử chọc tới bạo nộ, Tiểu Thần Long cũng coi như là hiếm có khó tìm.
Tiểu Thần Long thấy Dao Trì tiên tử đằng đằng sát khí xông đến, nó theo bản năng cảm thấy sợ, tức khắc vèo vèo vèo, xoay người bắt đầu chạy, tốc độ quả thực nhanh đến không thể tưởng tượng.
Dao Trì tiên tử tóc tai hỗn độn, quần áo không chỉnh cầm kiếm chạy theo phía sau!
Lúc này nàng chật vật không bằng cả ăn xin, sao còn có thể là Dao Trì tiên tử không dính khói lửa phàm tục kia nữa?
Vài vị nam tử chung quanh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nữ thần trong lòng của bọn họ bị chó con chà đạp, tiện đà giận không thể kiềm chế mà rút kiếm đuổi giết, trong lòng tất cả đều khiếp sợ không thôi, mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho phải.
Dao Trì tiên tử là tu vi đỉnh cấp năm, luận thực lực cao hơn Tiểu Thần Long rất nhiều, Tiểu Thần Long chỉ có tốc độ nhanh, muốn đánh nhau thật thì nó không hề có phần thắng.
Tiểu Thần Long cũng không ngu ngốc, nó xoay người chạy về hướng Tô Lạc.
Có thể là xuất phát từ bản năng tự cứu, nó nhìn cũng không nhìn Tô Lạc, trực tiếp nhảy lấy đà, thân mình nho nhỏ lập tức cuộn thành một đoàn trốn vào trong ống tay áo to rộng của Nam Cung Lưu Vân, nháy mắt mất đi tung tích.
Dao Trì tiên tử rút kiếm vọt tới, nàng chính mắt nhìn thấy kia con chó đáng giận kia chui vào trong ống tay áo của Nam Cung.
Lúc này, nàng hoàn toàn quên mất đầu tóc hỗn loạn, quần áo hỗn độn, bộ dáng chật vật của mình, thở phì phì mà nói với Nam Cung Lưu Vân: “Tam sư huynh, thỉnh ngài trả con vật nhỏ kia lại cho ta! Hôm nay không giết nó, thật sự khó giải hận trong lòng!”
Tay nàng bị cắn mất một đoạn rõ ràng như vậy, Dao Trì tiên tử luôn luôn được xưng tụng là hoàn mỹ sao có thể chịu đựng được?
Nam Cung Lưu Vân mặt lộ vẻ ngơ ngác, thanh âm lạnh lẽo: “Vật nhỏ gì chứ, bổn vương không thấy cái gì hết.”
Nói xong, hắn chắp tay ở sau lưng, nâng hai tròng mắt, trên mặt là biểu tình vô tội.
Dao Trì tiên tử vừa nghe lời này, tức khắc ủy khuất vô cùng: “Tam sư huynh! Ngươi sao lại trở nên vô tình như vậy? Ngươi nhìn ngón tay của ta, ngón tay của ta bị con chó kia cắn đứt! Con chó đó rõ ràng nằm trong ống tay áo của ngươi, ta tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ ngươi còn muốn bao che sao? Chẳng lẽ ở trong lòng của ngươi, ta còn kém hơn cả một con chó?”
Đôi mắt Dao Trì tiên tử mang theo nước mắt, khóc lã chã, nhìn điềm đạm đáng yêu, ủy khuất vô cùng.
Nam Cung Lưu Vân nhíu mày, thanh âm lãnh lẽo bình thản: “Bổn vương xác thật không nhìn thấy con chó trong miệng ngươi, không tin từ ngươi nhìn xem.”
Nói xong, Nam Cung Lưu Vân thực quang minh chính đại mà kéo ống tay áo, còn thực tốt bụng mà lắc ống tay áo, nhìn nàng: “Thấy rõ ràng, thứ gì đều không có, càng không có chó con trong miệng ngươi.”
Tại sao lại như vậy… Rõ ràng nàng vẫn luôn nhìn mọi phương hướng, con chó nhỏ kia không có khả năng chạy trốn.
Tầm mắt Dao Trì tiên tử chuyển qua trên người Tô Lạc.
Tô Lạc cũng chìa hai bàn tay trống trơn của mình: “Bộ quần áo này của ta có tay áo hẹp, muốn giấu cũng giấu không được.”
Bình luận facebook