Được rồi, đây tuyệt đối là một tiểu phản đồ.
Tô Lạc bán tín bán nghi, lấy ra một ly thiên linh thủy trong không gian.
Không đợi nàng cầm chắc, con hổ ngốc trong giây lát đã vọt tới chỗ nàng, thân mình thật lớn trực tiếp bổ nhào lên người nàng, Tô Lạc lảo đảo mà lui về phía sau một bước, Nam Cung Lưu Vân trở tay giúp nàng đứng vững.
Nàng quơ cái ly trong tay, không đợi thiên linh thủy rớt ra bên ngoài thì toàn bộ cái ly cũng đã bị đại bổn hổ nuốt hết vào trong miệng.
Ngay cả cắn cũng không cần cắn, trực tiếp nuốt thẳng vào bụng.
Không đợi Tô Lạc phục hồi tinh thần lại, đại bổn hổ lại nhiệt tình mà đánh tới phía Tô Lạc, vươn cái lưỡi thật dài mà liếm lên mặt nàng.
Không thể nghi ngờ, này tuyệt đối là phương thức mà con hổ ngốc dùng để biểu lộ sự nhiệt tình với con người.
Nhưng Tô Lạc thật sự chịu không nổi loại phương thức nhiệt tình này, nàng nhấc tay, lại lấy ra một cái ly nữa đổ vào trong cái miệng to đùng của nó, ngăn trở nó tiếp tục liếm mặt mình.
Không phải Tô Lạc tiếc thiên linh thủy, mà con hổ ngốc này thật sự rất khó hầu hạ.
Nếu nàng trực tiếp cho nó một thùng gỗ đầy thiên linh thủy, như vậy, nó tuyệt đối chắc chắn không chịu thỏa mãn, đến lúc đó mình vẫn đi không được.
Cho nên ngay từ đầu, số lượng phải ít, như vậy lúc tăng lên sẽ không quá khó khăn.
Quả nhiên, con hổ ngốc rất hạnh phúc uống ly thiên linh thủy này, tiện đà lại tỏ vẻ đáng thương mà nhìn Tô Lạc.
Tô Lạc giơ tay lên: “Đã hết!”
“Ngao ô!” Đại bổn hổ không cam lòng, lại nhào lên tỏ vẻ nhiệt tình với Tô Lạc, Tô Lạc bất đắc dĩ mà nhắm mắt lại cố gắng hô hấp, chịu khổ bị nó chà đạp.
Nếu chỉ cần nó muốn nàng cho ngay thì chắc chắn nó sẽ nghĩ rằng nàng có rất nhiều thiên linh thủy, hôm nay tuyệt đối đi không được, cho nên Tô Lạc quyết định không cưng chiều nó.
Quả nhiên, mặc cho nó nhiệt tình như thế nào, Tô Lạc chỉ nhíu mày nhắm mắt không phản ứng. Sau một lúc lâu, đại bổn hổ buông ra Tô Lạc, đáng thương hề hề mà đi đến một bên, ngồi xổm góc tường, ngẫu nhiên lại ủy khuất mà ngó Tô Lạc một cái.
Nam Cung Lưu Vân lại bắt đầu công tác lau dọn của hắn, lau mặt Tô Lạc thật sạch sẽ, lau xong mới thở dài: “Mùi thật nặng.”
Tô Lạc hừ hừ hai tiếng: “Bằng không đổi thành ngươi?”
Tô Lạc não bổ một ít hình ảnh Nam Cung Lưu Vân bị con hổ ngốc ăn hiếp, bỗng nhiên phụt cười.
Nhìn đến con Tử Ngư Thủy Tinh kia còn bị đại bổn hổ nắm trong tay, Tô Lạc nghĩ nghĩ, lấy ra một thùng gỗ nho nhỏ, xách thùng gỗ đến trước mặt con hổ ngốc, ý bảo đổi thùng thiên linh thủy này lấy Tử Ngư Thủy Tinh.
Con hổ ngốc nhìn Tử Ngư Thủy Tinh, lại nhìn thùng gỗ, có chút vụng về gãi đầu, thật sự khó có thể lựa chọn lấy hay bỏ.
Tô Lạc phúc hắc xảo trá am hiểu cò kè mặc cả nhất, nàng lôi kéo Nam Cung Lưu Vân giả vờ phải đi, đại bổn hổ quả nhiên mắc mưu, ngao ô ngao ô mà xông lên, một tay đem Tử Ngư Thủy Tinh đưa cho Tô Lạc, hai cái móng vuốt thực to xách thùng gỗ đến trước mặt nàng.
Đáy mắt Tô Lạc hiện lên ý cười như đã thực hiện được mục tiêu, giơ tay, một mũi tên nước bắn ra, chỉ trong chốc lát đã rót đầy thùng gỗ nhỏ.
Nhìn bóng đáng đám người Tô Lạc rời đi, con hổ ngốc có chút vụng về sờ đầu.
Cho đến khi rời khỏi đoạn đường đó, Bắc Thần Ảnh mới chậm rãi thở ra một hơi, hắn quả thực sùng bái chết Tô Lạc, một đôi mắt đẹp sáng lấp lánh mà nhìn nàng: “Tẩu tử! Đội ngũ này không có ngươi quả nhiên không được! Sau này ngươi chính là tiểu ngũ của chúng ta!”
Lam Tuyển lập tức ồn ào theo: “Đúng vậy đúng vậy, nếu như hôm nay không phải tẩu tử ra tay, chúng ta tuyệt đối trốn không thoát lòng bàn tay của con hổ ngốc kia. Đương nhiên cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là tẩu tử không chiến mà khiến người gác đao, hành quân không thấy máu nha, không mất một binh tốt nào, đây mới là sự tồn tại bá đạo nhất!”
Ám Dạ Minh cao thâm khó đoán gật đầu: “Tán thành.”
Bình luận facebook