Tô Lạc không biết nên nói gì.
Bị thương thành ra thế này, còn muốn giữ sạch sẽ?
Thấy hắn cố chấp như vậy, giống như ông cụ non, Tô Lạc thấy cũng không lay chuyển được hắn, đành thỏa hiệp nói: “Được rồi, ngồi xuống đi, ta hầu hạ ngươi.”
Chỉ là Tô Lạc không nhìn thấy khóe miệng của Nam Cung Lưu Vân đang cười yếu ớt, nụ cười kia như đã đạt được mục đích vậy.
Nam Cung Lưu Vân nhàn nhã nằm ở trên giường, nhìn Tô Lạc vì hắn mà bận rộn, chạy tới chạy lui, trong mắt tràn đầy hạnh phúc và hài lòng.
Tâm tình Tô Lạc và hắn hoàn toàn khác nhau.
Nơi này là một hòn đảo biệt lập, núi rừng hoang sơ, cái gì cũng không có, hắn lại là đại thiếu gia yêu cầu rất nhiều, nếu không phải nhìn thấy trên người hắn bị thương nặng, nàng nhất định sẽ mặc kệ hắn.
Tô Lạc nặng nề thở dài, khom lưng xách một thùng nước trở về, lại pha vào trong nước một phần thiên linh thủy.
Nếu như người khác biết Tô Lạc xa xỉ như vậy, chỉ sợ sẽ điên lên.
Thiên linh thủy, lúc trước một lọ nhỏ thôi, Tô phủ đã xem như bảo bối trông coi trong phủ, người thân đến gần cũng không được.
Nhưng giờ Tô Lạc lại xách hơn nửa thùng thiên linh thủy, tưới thành vòng tròn lớn trong thùng, sau đó cẩn thận khuấy đều.
Năng lượng của Tô Lạc là thuộc tính hỏa, nàng đem thùng nước đun nóng đến độ ấm thích hợp, cảm thấy được rồi, Tô Lạc mới nhớ tới không có mang xà bông.
Nàng không nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài.
Nàng thề, sau khi về đại lục, nàng nhất định phải chuẩn bị chỉnh tề tất cả đồ dùng trong cuộc sống, để bất cứ lúc nào đều có cái mà sử dụng. Nếu có không gian lại chỉ dùng đề bài trí, không tận dụng đồ tốt trong nhà để đi du lịch thì thật quá phí của.
Nam Cung Lưu Vân không tiếng động xuất hiện, đưa bó cỏ xanh cho Tô Lạc: “Cầm lấy.”
“Đây là?”
“Cỏ Hương Di.” Nam Cung Lưu Vân ho khan một tiếng, nói: “So với xà bông thì dùng tốt hơn, còn có mùi hương thơm mát.”
Tô Lạc ngơ ngẩn nhận lấy, bỗng nhiên, nàng khôi phục tinh thần.
Từ lúc đi vào sơn động, nàng liền bắt hắn ngồi yên trị thương chữa bệnh, hắn làm sao sẽ có thời gian để đi ra sơn động chứ? Như vậy, bó cỏ Hương Di này rốt cuộc lấy từ đâu ra?
Bỗng nhiên, Tô Lạc nhớ lại lúc đi vào sơn động này, khi nàng tìm đường thì không thấy hắn, chẳng lẽ khi đó... Sắc mặt Tô Lạc đen đi, nhàn nhạt liếc hắn một cái.
“Ngươi lúc đầu đã sớm chuẩn bị.” Tô Lạc khoanh tay trước ngực, tầm mắt như có như không rơi trên người hắn.
Nam Cung Lưu Vân ho khan một tiếng ngoảnh mặt đi, ngữ khí cường ngạnh nói: “Bổn vương ở trong nước biển cả đêm, đâu giống như người nào đó, được khối băng bảo vệ!”
Tên này khẳng định là cố ý, cố ý nhắc tới chuyện đó làm nàng nảy sinh áy náy.
Tô Lạc thừa nhận, nhớ đến việc này, nàng lại vì chuyện tối hôm qua có hối hận cũng không kịp.
“Được rồi, ta không có trách ngươi.” Tô Lạc “hừ hừ” hai tiếng.
“Cũng không nhìn xem bổn vương vì sao lại mang trọng thương như vậy.” Nam Cung Lưu Vân lẩm bẩm hai tiếng, oán trách nói: “Nếu lúc ấy bổn vương cứ xuôi theo, có thể như bây giờ sao?”
Tô Lạc nhất thời đen mặt. Tên tiểu tử này muốn làm gì? Oán trách ở trong phòng Hợp Hoan Thất không có xuôi theo Dao Trì tiên tử ư?
Nam Cung Lưu Vân liếc Tô Lạc một cái, lại lẩm bẩm oán hận trong lòng: “Cũng không nhìn xem, nếu không phải đuổi theo người nào đó, bổn vương sẽ không bị thêm thương tích, ngay cả tắm cũng không thể tự mình tắm sạch sẽ.”
Đây là nói việc hắn bị thương không chút do dự đều đổ lên đầu nàng? Tô Lạc bị nghẹn trong miệng, nói không ra nổi một tiếng.
“Được được được, là ta sai, ta sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.” Nói được gì nữa, chỉ sợ ngay cả việc tìm ra cái sơn động này cũng đều do nàng sai rồi.
Nam Cung Lưu Vân kiêu ngạo chống cằm, bàn tay đan chéo vào nhau ở sau lưng, chầm chậm nói: “Vốn dĩ là vậy.”
Tô Lạc lười tranh luận với tên vô lại này, đành kéo hắn ngồi lên trên ghế.
Bình luận facebook