Ánh mắt sáng quắc của Nam Cung Lưu Vân nhìn chằm chằm vào người Lý Ngạo Thiên, thân thể yếu đuối dao động.
Tô Lạc lập tức đi đến đỡ hắn: “Thế nào rồi? Có sao không?”
Mới vừa rồi muốn dọa Lý Ngạo Thiên đi, cả người Nam Cung Lưu Vân luôn cứng rắn, bộ dạng giống như không hề bị thương.
Nhưng Tô Lạc đứng bên hắn có thể thấy rõ khuôn mặt hắn rất lạnh lùng nghiêm túc, nhưng bên trong rất đau.
Nam Cung Lưu Vân nhàn nhạt nói một câu: “Còn chịu được, đi vào trong rồi nói.”
Tô Lạc gật đầu, nói không chừng Lý Ngạo Thiên còn đang mai phục quanh đây.
Nàng chậm rãi đỡ Nam Cung Lưu Vân đi vào trong hang động.
Lúc này cả hai người đều không nói chuyện, cho nên không khí xung quanh có chút cứng ngắc.
Một lúc sau Tô Lạc mới cười khổ nói: “Vì sao Lý Ngạo Thiên không bị Linh Đạn Cầu nổ chết nhỉ?”
Nam Cung Lưu Vân hơi cười khổ nhìn nàng, vươn tay ra xoa đầu nàng.
“Quên nói với ngươi, lúc sử dụng Linh Đạn Cầu, kì thật có một chút vấn đề ở phía sau, ví như nói, tỉ lệ một trên mười ngàn, có thể làm cho đối phương hấp thụ linh khí của Linh Đạn Cầu.”
Nam Cung Lưu Vân xoay cánh tay, không biết làm sao đành nói tiếp: “Tỉ lệ một trên mười ngàn, nhưng hắn lại trúng được phần một đó.”
“Lý Ngạo Thiên lại hấp thu được Linh Đạn Cầu.”
“Đúng vậy, sức mạnh của hắn đã tốt hơn so với trước, bây giờ chắc là cấp bảy rồi.” Nam Cung Lưu Vân cười khổ nói.
“Cấp bảy?” Tô Lạc chỉ cảm thấy giữa hai đầu lông mày của nàng đang run rẩy.
Nàng đã gây ra tội lỗi rồi sao?
Lúc trước vốn muốn nhân cơ hội này giết Lý Ngạo Thiên, ai ngờ ông trời còn chiếu cố hắn, trực tiếp vượt qua trở ngại cấp sáu, đạt đến cấp bảy?
Bây giờ ở trên hoang đảo này, thực lực của nàng không đủ, Nam Cung Lưu Vân lại đang bị trọng thương, rõ ràng võ công của Lý Ngạo Thiên là mạnh nhất rồi.
Hắn không phải người ngu, lúc nãy bị Nam Cung Lưu Vân dọa sợ bỏ đi, nhưng ai biết hắn sẽ suy nghĩ kĩ càng rồi quay lại.
Tô Lạc có chút chán nản vỗ đầu mình.
Lần đầu tiên nàng sử dụng Linh Đạn Cầu đã thất bại trong việc hấp thu linh lực rồi, nên nói vận khí nàng tốt đến bất ngờ hay là vận khí kém không gì sánh được?
“Chúng ta sẽ ở đây?” Vẫn là câu nói cũ, chẳng khác nào chờ Lý Ngạo Thiên suy nghĩ rồi quay lại.
“Bây giờ lập tức rời đi, dù hắn là đồ con lợn, cũng sẽ tự hiểu rõ.” Nam Cung Lưu Vân cười nhạt nói: “Bây giờ chỉ có thể đánh cựoc, đánh cược hắn trong vòng bảy ngày sẽ không quay lại đây.”
Thật khó... Đôi tay Tô Lạc chống cằm, chậm rãi lắc đầu.
Ba ngày tiếp theo, mỗi ngày đều trôi qua mà không xảy ra chuyện gì.
Đến ngày thứ tư.
Tô Lạc yên tĩnh, Nam Cung Lưu Vân khoanh chân ngồi, chìm trong việc chữa trị khôi phục, trong mắt hiện lên một tia ngưng tụ.
Vết thương bên ngoài của Nam Cung Lưu Vân khôi phục rất tốt, nội thương cũng đang dần hồi phục.
Mấy ngày tiếp theo là thời khắc quan trọng nhất, nếu bị người khác quấy rầy, hậu quả không thể tưởng tượng.
Trong đầu Tô Lạc hiện ra bóng dáng của Lý Ngạo Thiên.
Mấy ngày trước hắn xuất hiện một lần, rồi sau đó hoàn toàn biến mất.
Đáng lẽ Tô Lạc nên vui mới phải, nhưng mà trong lòng nàng luôn ẩn chứa một loại dự cảm không tốt lắm.
Từ trước đến nay nàng dự cảm luôn chính xác.
Nói đúng ra, nàng cảm giác nguy hiểm đều tốt hơn so với mọi người.
Đang lúc Tô Lạc lo lắng dự cảm của mình, thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân mạnh mẽ.
Lý Ngạo Thiên!
Tô Lạc nắm chặt tay người bên cạnh, thần sắc hiện lên tia lo lắng, tầm mắt nàng nhìn Nam Cung Lưu Vân.
Toàn thân hắn bao phủ bởi sương mù nhàn nhạt, cả người chìm trong tu luyện, hoàn toàn không cảm giác được thế giới hỗn loạn bên ngoài.
Bình luận facebook