Nghĩ lại mấy trăm viên tinh thạch thoáng một cái đã không còn nữa, Tô Lạc vẫn cảm thấy đau lòng vô cùng.
Tiểu Thần Long bị Tô Lạc trêu đùa như vậy, có chút ngượng ngùng che khuôn mặt nhỏ nhắn lại, len lén quan sát Tô Lạc qua khe hở kẽ tay.
Tô Lạc buồn cười tách hai bàn tay nhỏ của nó ra, chọc đầu nó: “Nuốt nhiều tinh thạch như vậy, cũng nên có chút tiến bộ chứ hả?”
Vừa nghe tới cái này, Tiểu Thần Long lập tức trở nên hưng phấn.
Chỉ thấy nó mạnh mẽ gật chiếc đầu nhỏ lông xù của mình, hai con mắt đen láy phấn khởi liên tục kêu: “Ngao ngao! Thât là lợi hại, thật là lợi hại!”
Nó là thú vật khế ước của Tô Lạc, giao lưu tinh thần giữa hai người hoàn toàn không có vấn đề gì.
“Lợi hại như thế nào?” Tô Lạc hiện giờ đang bị truy sát phải chạy trốn tứ phía, vừa nghe Tiểu Thần Long nói nó rất lợi hại, nàng liền có tinh thần ngay.
Thượng Đế à, vận khí của nàng cũng tốt quá đi!
Vừa mới bị truy sát phải sống ngoắc ngoải, thì lại được Tiểu Thần Long dỗ dành.
Tô Lạc đắm chìm trong ảo tượng hạnh phúc vô biên.
Tiểu Thần Long không biết đến sự ngây ngất của chủ nhân, chỉ thấy nó tách ngón tay bắt đầu đếm số: “Một, hai, ba, bốn, năm!”
Thấy Tô Lạc không để ý đến mình, nó lại tiếp tục với bàn tay khác: “Một, hai, ba, bốn, năm!”
Tô Lạc thấy nó đếm tới đếm lui mà vẫn không xong, không khỏi kinh ngạc hỏi nó: “Một hai ba bốn năm này có nghĩa là gì?”
Không biết vì sao, nàng lại mơ hồ có một dự cảm xấu.
Tiểu Thần Long mở to đôi mắt to trong suốt vô tội mà đáng yêu, mơ màng nhìn Tô Lạc: “Ngao ngao ngao! Chủ nhân, cấp năm, đạt cấp năm!”
“Cái gì?” Tô Lạc lập tức thấy mắt tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất.
Trước đây nàng vẫn tưởng rằng Tiểu Thần Long thật sự rất lợi hại, không ngờ mới có cấp năm!
Tô Lạc không biết nói gì cũng không biết phải làm gì, vừa xót xa vừa đau lòng nhìn Tiểu Thần Long, không ngừng thở dài than vãn.
Quả thật là hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.
Tiểu Thần Long không biết tâm tình của chủ nhân vì sao lại đột nhiên sa sút như vậy, có chút lo sợ bất an giật nhẹ vạt áo nàng.
Tô Lạc mỉm cười, xoa đầu nó: “Đặt áp lực lên người ngươi, là do chủ nhân nhà ngươi quá vô dụng, không liên quan tới ngươi.”
Tô Lạc thở dài không biết làm thế nào.
Luận về thiên phú luận về thời cơ, nàng không có điểm nào kém người khác, nhưng nhược điểm duy nhất của nàng chính là thời gian.
Nàng đến thế giới này quá trễ, cất bước quá muộn so với người khác, cho nên mới phải liều mạng đuổi theo.
Chênh lệch mười năm, mà giờ nàng tới đây chưa được vài tháng.
Muốn lập tức rút ngắn khoảng cách mười năm này, gần như là không thể.
Nhưng, nàng tin rằng, chỉ cần cho nàng thời gian, hai năm, không, chỉ cần một năm, thực lực của nàng nhất định có thể đạp lên đầu của Lý Ngạo Thiên.
Tiểu Thần Long kéo nhẹ vạt áo của Tô Lạc, có chút lo lắng không yên, nó vẫn chưa nói cho chủ nhân kỹ năng mới nhất mới có được mà...
Nhìn thấy bộ dạng thở vắn than dài của chủ nhân, Tiểu Thần Long rất ngoan ngoãn ngồi xuống dưới đất, hai tay chống cằm, đôi mắt to trong veo trắng đen rõ ràng vô tội nhìn tiểu chủ nhân của nó.
“Ngao! Có người xấu!”
Đột nhiên, từ trong miệng Tiểu Thần Long phát ra tiếng kêu khẽ.
Cùng lúc đó, Tô Lạc cũng cảm giác được nguy hiểm đang đến gần.
Lý Ngạo Thiên, cái tên âm hồn không tan này, vậy mà cũng đuổi tới rồi!
Tô Lạc nhấc Tiểu Thần Long lên xoay người bỏ chạy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thần Long lúc này rất nghiêm túc.
Phải nói, năng lực nhận biết nguy hiểm của nó còn mạnh hơn của Tô Lạc, cho nên nó có thể cảm giác được rõ ràng sự mạnh mẽ của kẻ địch.
Lần này Lý Ngạo Thiên gần như đã phát điên rồi, tốc độ nhanh hơn nhiều so với mấy lần trước.
Bình luận facebook