Có thể được Nam Cung Lưu Vân gọi là nơi chơi đùa vui vẻ, Tô Lạc cảm thấy nàng vẫn không nên đi là tốt nhất, nhỡ may không cẩn thận làm mất cái mạng nhỏ này.
Tô Lạc nói sang chuyện khác: “Theo tốc độ này, hẳn là đi đến kịp.”
Thời gian một ngày đã trôi qua, bọn họ chỉ còn mười hai tiếng cuối cùng.
“Chuyện này đừng quá lo lắng, có điều, nếu nói có một chiếc thuyền, ít ra cũng thoải mái hơn một chút.” Nam Cung Lưu Vân gật đầu, có điều, rất nhanh, trên mặt hắn lộ ra ý cười suy ngẫm
“Sao thế?” Tô Lạc theo tầm mắt hắn nhìn về phía trước, nhìn thấy một điểm đen đang đi nhanh về hướng bọn họ
Đó rõ ràng là một chiếc thuyền.
“Đây thật là vừa lúc buồn ngủ thì có người dâng gối, cũng vừa kịp lúc.” Khóe miệng Tô Lạc gợi lên nụ cười giảo hoạt: “Ngươi đoán xem, có phải bọn Bắc Thần tìm chúng ta?”
Nam Cung Lưu Vân lại lắc đầu ghét bỏ khẳng định: “Thuyền bọn Bắc Thần không tệ như vậy.”
Tô Lạc hết chỗ nói, tên này góc độ nhận biết khác hẳn người thường, lại không thể không thừa nhận, lời hắn nói cũng có lý.
Rất nhanh, chiếc thuyền kia đã xuất hiện trước mặt hai người bọn họ.
Một khuôn mặt thô tục của người đàn ông trung niên nhìn thấy Tô Lạc, lập tức sáng ngời hai mắt, cười đến lộ ra hàm răng vàng úa.
“Tiểu cô nương, sao lại phiêu dạt trên biển thế? Mau lên thuyền, trên thuyền có đồ ăn nước uống còn có nước ấm để tắm rửa, so với phiêu dạt trên biển thì tốt hơn rất nhiều à.”
Người này hàng năm đều đi thuyền, nên hiểu rất rõ việc này.
Người trôi nổi trên biển, hi vọng nhất là được ăn đồ ăn nóng và được uống nước sạch.
Ai ngờ, Tô Lạc chỉ lạnh nhạt liếc hắn một cái, quay đầu lại hỏi Nam Cung Lưu Vân: “Có lên không?”
Nam Cung Lưu Vân còn chưa kịp nói, liền bị người đàn ông thô tục đó nói mỉa mai: “Hắn không được lên."
“Vì sao hắn không được lên, các ngươi cứu người tại sao chỉ cứu một người?” Tô Lạc giả vờ tức giận quát.
“Cứu người, ha ha ha!” Lập tức, trên thuyền lộ ra một đám thanh niên cường tráng, chỉ chỏ Tô Lạc, rồi cười phá lên.
Gã đàn ông trung niên che bụng lại cười: “Tiểu nha đầu, ngươi sẽ không cho rằng chúng ta là đấng cứu thế chứ, còn cứu người, quá buồn cười đi.”
Một tên đàn ông mặc áo vàng bên cạnh nói: “Tiểu cô nương không biết chữ sao? Nhìn xem danh hiệu của chúng ta!”
“Bang Đông Hải Giao Long?” Vẻ mặt Tô Lạc hồ nghi hỏi Nam Cung Lưu Vân: “Ngươi đã từng nghe nói chưa?”
Đôi mắt Nam Cung Lưu Vân sâu thẳm như hồ nước lộ ra tia lạnh nhạt: “Môn phái nhỏ không có tư cách đi vào tai của bổn vương.”
Vô cùng kiêu ngạo, cường thế, lời nói thật ngang tàn.
Nam Cung Lưu Vân không nói còn tốt, một khi hắn đã nói, đắc tội toàn bộ bang Đông Hải Giao Long.
“Dám xem thường bang Đông Hải Giao Long chúng ta, muốn tìm cái chết!” Tên đàn ông thô tục đó hét lớn một tiếng.
“Muốn chết!” Một đám đông thanh niên trai tráng đứng ngay ngắn lặp lại âm thanh cuối, khí thế hừng hực, vô cùng quyền thế.
“Người đâu, giết tên tiểu tử này, bắt nha đầu kia lại, để làm phu nhân lão đại chúng ta, khẳng định lão đại sẽ thưởng hậu hĩnh.” Tên đàn ông thô tục đó trực tiếp hạ lệnh.
Hắn nhìn đôi mắt Tô Lạc, thấy toát ra ánh sáng rực rỡ. Khó mà ở trên biển gặp được cô nương xinh đẹp, nếu buông tha, chẳng phải phí phạm của trời rồi sao?
Bang Đông Hải Giao Long không chỉ có một chiếc thuyền, đếm qua loa đã có hơn sáu chiếc.
Thế là sáu chiếc thuyền kia vây kín xung quanh, đứng vây quanh khúc gổ trôi của Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân.
Đôi môi đỏ thẫm của Nam Cung Lưu Vân nhẹ kéo lên, lập tức có vẻ đẹp tà mị lạ thường, quyến rũ độc nhất vô nhị.
Hắn cười, những câu mới nói đó, lại có thể chọc tức bang Đông Hải Giao Long.
Bình luận facebook