Những người này hoàn toàn không ý thức được, bọn họ đến đây chính là để xem trò tỷ muội tương tàn, bây giờ từng người lại thương hương tiếc ngọc. Thậm chí bọn họ đều quên mất, Tô Thanh là người đầu tiên đưa ra đề nghị về trận chiến sinh tử.
Con người, với điều kiên tiên quyết là không làm tổn hại đến lợi ích của mình, thì vẫn luôn đồng cảm với kẻ yếu.
Dưới đài, sắc mặt lúc này của Tô Tĩnh Vũ vô cùng khó coi, u ám như muốn khóc.
Khuôn mặt của Tô Khê trở nên méo mó! Nàng cắn chặt môi, mới không khiến bản thân chửi Tô Lạc như tát nước.
Tô Tử An và Tô phu nhân không tới, nếu không, tình cảnh còn khó coi hơn.
“Tô Lạc, có thể làm ta bị thương đến nỗi này, ngươi quả nhiên không hề kém cỏi. Ta, quả thực đã khinh thường người rồi.” Tô Thanh cắn răn, gằn từng chữ, chậm rãi nói.
“Đúng chứ? Giờ coi trọng cũng không kịp nữa rồi.” Tô Lạc như cười như không nhìn Tô Thanh, trên mặt rõ ràng là nụ cười nhạt chế giễu.
“Rất vui đúng không? Nghĩ rằng ngươi thắng rồi?” Tô Thanh tự nhiên cất tiếng cười, nụ cười kì dị khác thường, khiến người ta lạnh cả sống lưng.”
Không đợi Tô Lạc trả lời, Tô Thanh lấy từ trong ống tay áo ra một ít thuốc, ngửa cổ nhét vào trong miệng, nhanh chóng nuốt xuống.
Chân mày Tô Lạc cau lại, khó hiểu liếc nàng, thế nhưng, trong lòng nàng lúc này có một dự cảm rất xấu.
Quả nhiên, việc khiến Tô Lạc kinh ngạc là, vết thương sau lưng Tô Thanh nhanh chóng phục hồi bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
“Cái này...” Sao lại có loại thuốc này? Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
“Thuấn Hồi Đan?” Người phía dưới biết tình hình kinh ngạc cất tiếng.
“Trời ơi, thật sự là có Thuấn Hồi Đan! Xem ra Tử Quỳ Môn lần này thật sự đã dốc hết vốn liếng rồi, đến cả Thuấn Hồi Đan mà cũng đưa cho Tô Thanh.”
“Thuấn Hồi Đan là cái gì? Sao tôi chưa nghe thấy bao giờ?”
“Đương nhiên là ngươi chưa từng nghe thấy rồi. Thuấn Hồi Đan là thứ chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách sở hữu nó. Nghe nói khi chiến đấu, trong nháy mắt có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh cao nhất! Loại thuốc này căn bản không mua được!”
Nghe thấy tiếng bàn tán phía dưới, Tô Lạc lúc này mới hiểu ra.
Tô Thanh cười u ám: “Tô Lạc, ngươi dám đả thương ta, được, được lắm!”
Trong lòng Tô Lạc suy sụp.
Tô Thanh nuốt Thuấn Hồi Đan này, không chỉ làm lành vết thương, trở lại trạng thái đỉnh cao nhất, đồng thời sức mạnh của nàng cũng được tăng lên.
Khắp người Tô Thanh tỏa ra linh lực vô tận, giống như núi lửa tuôn trào, mạnh mẽ bao phủ toàn thân nàng.
“Tô Lạc, muốn giết ta ư? Vậy ngươi chết trước đi!”
Tô Thanh phóng hết linh lực trong cơ thể mình mà không giữ lại chút nào. Dung nhan xinh đẹp tựa như đóa sen lúc này trông thật dữ tợn và khủng bố.
Linh lực ánh sáng ngọc ngưng kết thành hình trong lòng bàn tay, sóng linh lực cuối cùng đã biến thành một quang cầu trong suốt.
Quang cầu trong suốt này với tốc độ như xé rách không khí, hung hăng lao về phía Tô Lạc.
Cấp năm...
Không, Tô Thanh lúc này rõ ràng đã thuộc đỉnh cao của cấp năm rồi.
Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, Tô Lạc từ cấp ba thăng lên cấp bốn, còn Tô Thanh đúng là hiếm có, từ cấp bốn lên tận đỉnh cấp năm!
Tốc độ của Tô Thanh nhanh như chớp, thế tấn công mạnh như sét đánh, căn bản không để người ta né tránh.
Sóng linh lực điên cuồng như vậy, mang sức mạnh hủy diệt, trấn động không trung, quần chúng dưới đài chỉ thấy mắt mình bị cuồng phong làm cho híp lại, hầu như không mở ra nổi.
Vừa xuất thủ, Tô Thanh cuối cùng đã thể hiện được thực lực dũng mãnh tột cùng cấp năm của mình. Mặt của những người xem đều lộ vẻ kinh hãi.
“Hay lắm!” Tô Tĩnh Vũ đột nhiên đứng dậy, kích động vỗ tay.
Quang cầu trong suốt xé rách không khí lao tới, tốc độ nhanh tới kinh người, gần như trong nháy mắt lao tới phía trước Tô Lạc.
Bình luận facebook