Ngay cả kết cục cuối cùng đều nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Tô Lạc tiến lên phía trước, ánh mắt nhàn nhạt nhìn ba vị giám khảo uy tín nhất, trong ánh mắt xinh đẹp mang theo dò hỏi.
Với thực lực của nàng, nàng không thể nhìn rõ tình huống lúc đó, nhưng mấy vị này chắc chắn phải thấy rõ chứ đúng không?
Ba vị giám khảo ngơ ngác nhìn nhau, sau đó cười khổ.
Bắc Thần Mộc hiền lành nhìn Tô Lạc, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Lạc nha đầu có biết đối thủ của ngươi đi đâu không?”
Tô Lạc hoài nghi hỏi lại: “Chẳng lẽ các vị cũng không nhìn ra?”
“Sức mạnh của người đó cao hơn chúng ta… Ai, thật là hổ thẹn, thật là hổ thẹn.”
Ngụ ý là cả ba vị giám khảo đều không biết phải làm như thế nào.
Chẳng lẽ quyết đấu sinh tử bị tuyên dương rộng rãi tới vậy lại chỉ kết thúc như thế sao?
Tô Lạc cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Bỗng nhiên, Nam Cung Ngự nãy giờ không nói gì lại lên tiếng, ánh mắt nhìn xuống vai Tô Lạc, chỉ vào Tiểu Thần Long: “Đưa lão phu xem.”
Đôi mắt Tô Lạc lập tức híp lại.
Trong đôi mắt vẩn đục của Nam Cung trưởng lão chợt léo lên tia sáng, người khác không nhìn thấy rõ, nhưng Tô Lạc lại thấy rõ ràng.
Đó là tham lam.
Cũng không thể trách hắn nảy sinh ý muốn tham lam, thật sự lần này Tiểu Thần Long quá xuất sắc.
Trong lòng Tô Lạc không khỏi ai oán.
Ngay từ đầu, nàng không nên mang Tiểu Thần Long ra tham dự trận chiến, nàng sợ bé con quá nổi bật, sẽ dẫn đến náo động.
Nhưng ai ngờ Tô Thanh liên tục sử dụng át chủ bài, cuối cùng còn bức nàng phải đem con át chủ bài của mình là Tiểu Thần Long ra dùng.
Nhưng thật sự ngay cả nàng cũng chấn động với biểu hiện của Tiểu Thần Long, không chỉ xúi giục linh sủng của đối phương, còn giúp đuổi giết cô ta… Quá trình thật kích thích, kết quả lại làm nàng u buồn.
Có thể xúi giục linh sủng của đối phương, cho dù chỉ là một con chó con thì mọi người cũng sẽ chạy theo như vịt, huống chi bé con này còn có linh khí.
Chỉ có Tô Lạc biết, đây là bản thể ngụy trang của Tiểu Thần Long, nhưng nếu giao cho vị trưởng lão cung đình này, liệu hắn có thể nhìn ra hay không? Cho nên Tô Lạc do dự.
Tiểu Thần Long đã nghe hiểu tiếng người, Tô Lạc còn chưa trả lời, nó đã lập tức nhảy lên sau lưng con Tích Dịch Long, ve vẫy móng vuốt muốn công kích Nam Cung trưởng lão.
Khuôn mặt già nua của Nam Cung trưởng lão lập tức cứng lại, không vui trừng mắt nhìn Tô Lạc: “Tô cô nương, ngươi đây là có ý gì?”
Đôi tay Tô Lạc trải ra, thở dài: “Dã tính của bé con này khó thuần phục, thích nhất tự làm theo ý mình, nhiều lúc tiểu nữ đều bị nó quản, không thể dạy dỗ nó.”
Nếu giao vật nhỏ này cho Nam Cung trưởng lão, chưa nói đến việc hắn có phát hiện bí mật của Tiểu Thần Long hay không, đơn giản nói hắn có trả lại cho nàng hay không đã là vấn đề rồi. Lão già này có lòng tham với Tiểu Thần Long, đừng tưởng nàng không nhìn ra.
Đôi mắt Nam Cung trưởng lão híp lại, sâu trong đôi mắt dơ bẩn hiện lên sự tức giận, hắn trừng mắt nhìn Tô Lạc, hừ lạnh một tiếng: “Tiểu nha đầu không biết tốt xấu!”
Lão tiên sinh Bắc Thần Mộc cười âm trầm liếc Nam Cung trưởng lão một cái, nhướng mày cười như không cười: “Lão già, ngươi đúng thật là càng già thì da mặt càng dày, lại cướp đồ của tiểu nha đầu này, ngươi thật không biết xấu hổ.”
Tô Lạc cảm kích nhìn Bắc Thần trưởng lão. Không hổ danh là nhà Bắc Thần Ảnh, luôn kiên quyết đứng về phía nàng.
Nam Cung trưởng lão hừ lạnh một tiếng: “Ai muốn đồ vật của cô ta, là lão phu xem đồ thôi.”
Bao nhiêu người xếp hàng đưa bảo bối cho hắn, hắn đều xem thường, bây giờ chỉ là xem qua mà thôi, đối phương lại không thèm đưa tới.
Bình luận facebook