Nói đến chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục La trở nên hồng hào, đôi mắt đen như vì sao lấp lánh, tràn đầy sùng bái: “Tiểu thư! Người thật lợi hại quá! Đánh bại được Nhị tiểu thư!"”
So với Tô Lạc linh hồn vừa đến thế giới này nửa năm mà nói thì Lục La đối với danh tiếng của Tô Thanh lại càng hiểu rõ hơn!
Nhiều năm như vậy Tô Thanh vẫn luôn kiêu ngạo trong Tô phủ, ai nhắc tới Tô Nhị tiểu thư đều giơ ngón tay cái lên, đủ loại sùng bái quỳ lạy ngưỡng mộ, tất cả mọi người đều nói, ngoài Dao Trì tiên tử, không có người con gái nào giỏi như Nhị tiểu thư nhà mình.
Nhưng mà.
Thần thoại này, hôm nay đã bị Tô Lạc hung hăng dập tắt.
Tứ tiểu thư bao cỏ phế vật trong miệng bọn họ, dùng một tay lại hủy nhan sắc làm gãy chân Nhị tiểu thư thiên tài, khiến nàng gần như muốn tự sát. Tin tức này liên tục truyền ra ngoài, bây giờ tất cả mọi người ở Đế đô đều biết. Đương nhiên Lục La cũng sẽ biết.
Lục La khoanh tay trước ngực, mắt óng ánh khẽ chớp: “Tiểu thư, người làm gì đột nhiên lại lợi hại như vậy, quả là làm cho người khác kinh sợ! Nô tỳ đến bây giờ còn nghĩ đang nằm mơ.”
Trước kia bị khi dễ thê thảm vô cùng, bây giờ trở về khác hẳn, Lục La cảm thấy đây là giấc mơ không thực. Tô Lạc hoàn toàn có thể hiểu được
“Gần đây có người nào khi dễ ngươi hay không? Những nha đầu trong viện có nghe ngươi quản giáo không?” Tô Lạc chậm rãi hỏi.
“Không... Không có vấn đề gì.” Lục La nói nghiêm túc, lắc đầu nhẹ một cái.
Nhưng ánh mắt Tô Lạc là cái gì? Liếc mắt một cái liền nhìn ra Lục La đang ra sức che giấu điều gì.
“Nha đầu chết tiệt, ngươi cho rằng ngươi không nói thì thật sự không có? Ta không ở đây, Tô Khê sẽ bỏ qua ngươi sao?” Tô Lạc khoanh tay trước ngực, giọng nói lạnh lẽo.
“À!” Lục La rũ mắt, kéo nhẹ góc áo. Thêm chuyện không bằng bớt một chuyện, nàng không muốn tiểu thư thêm phiền toái.
“Lục La.” Tô Lạc uy nghiêm gọi to một tiếng.
“Có nô tỳ.” Lục La ngẩng đầu lên, cảm giác trên người tiểu thư nhà tản ra một cảm giác nghiêm nghị của người bề trên... Bộ dáng thật là khủng bố.
“Ngẩng đầu dáng vẻ mạnh mẽ, biểu cảm cao ngạo, đúng, chính là dáng vẻ này, về sau ngươi không được khom lưng hay thiếu tự tin cho ta, học tập theo khí thế của Tứ Tiểu Thư.” Tô Lạc uy nghiêm răn dạy, “Cho dù là đối mặt Tô khê, cũng phải làm như vậy cho ta!”
“Vâng!” Lục La do dự hồi lâu, ánh mắt chậm rãi thay đổi, cuối cùng lớn tiếng đáp lại.
“Như vậy mới đúng.” Nếu đã lên giọng tài giỏi, phong thái cũng phải thay đổi.
Đúng lúc này, bên ngoài viện xuất hiện một bóng người mờ ảo.
“Tứ tiểu thư, Đại tướng quân cho mời.” Thuộc hạ bên cạnh Tô Tử An là Tử Tức không một tiếng động xuất hiện phía sau Tô Lạc.
Biểu tình của Tử Tức không thay đổi, trước sau đều lạnh nhạt, giống như trước nay chỉ biết có loại biểu tình này.
“Biết rồi, ta đi theo ngươi.” Giọng nói Tô Lạc cũng lạnh nhạt như hắn.
“Được chuẩn thức ăn đi, tiểu thư nhà ngươi đã đói bụng sắp chết rồi đây.” Tô Lạc dặn dò Lục La xong, xoay người đi theo Tử Tức.
Tử Tức đưa Tô Lạc tới cửa thư phòng: “Đại tướng quân ở bên trong, mời Tứ tiểu tự đi vào.”
Nói xong, Tử Tức liền tự động đứng thẳng bên cửa, đứng đối diện với người cộng sự của hắn Tử Mặc, giống như hai vị thần giữ cửa.
Tô Lạc gõ cửa mấy cái, thanh âm vững vàng: “Phụ thân đại nhân, hài nhi Tô Lạc bái kiến.”
Một lúc mà bên trong không có âm thanh.
Sau một lúc lâu, mới chậm rãi truyền ra một câu lạnh nhạt: “Đi vào.”
Xem ra tâm tình Tô Tử An không tốt lắm. Có điều, ai bỏ ra biết bao tâm huyết bồi dưỡng bảo bối, lại bị người khác không thương tiếc phá hủy, loại việc này có thể vui vẻ mới là không hiểu nổi.
Bình luận facebook