Liễu Nhược Hoa nghe vậy, cười lạnh nhạt: “Hóa ra tới bây giờ Tấn Vương điện hạ còn chưa nói cho ngươi biết, xem ra trong lòng hắn ngươi cũng không quan trọng gì.”
Tô Lạc cười nhạt: “Ngươi có thể lựa chọn không nói, có điều hậu quả không biết được.”
Tô Lạc giơ tờ giấy khế đất mỏng manh trong tay, khinh thường liếc mắt nhìn Liễu Nhược Hoa một cái: “Nhà họ Liễu các ngươi ở Nam Sơn tu luyện, không chỉ có một mình ngươi nhỉ.”
Liễu Nhược Hoa phẫn nộ trừng mắt: “Ngươi là đang uy hiếp ta?”
Nhà họ Liễu mất một số tiền lớn thuê miếng đất nhỏ ở Nam Sơn, che giấu viện nhỏ kia, người tu luyện ở bên trong đều là tinh anh nhà họ Liễu. Tô Lạc là muốn đem tất cả mọi người đuổi đi sao?
“Ngươi cũng có thể hiểu như vậy.” Tô Lạc cười gật đầu.
Hai tay Liễu Nhược Hoa nắm chặt, ẩn nhẫn cơn tức giận, cắn chặt răng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Lạc.
Tô Lạc không quan tâm nhìn nàng cười.
“Được! Xem như ngươi lợi hại!” Liễu Nhược Hoa lạnh lùng nói với Tô Lạc: “Ngươi đi tìm một người tên là Vương Lão Thất, hắn sẽ tự mình nói cho ngươi tất cả điều ngươi muốn biết!”
“Tất nhiên, Tấn Vương điện hạ cũng biết người này.” Liễu Nhược Hoa tức giận trừng mắt nhìn Tô Lạc, thở phì phò xoay người muốn đi.
Nhưng Tô Lạc nhíu mày gọi nàng lại.
“Tay của ngươi là có chuyện gì?” Thật ra nàng vẫn luôn chú ý đến, nhưng chưa có cơ hội để hỏi.
Nàng nhớ rất rõ, lúc trên thị trấn nhỏ ở sơn mạch Lạc Nhật, tay Liễu Nhược Hoa gián tiếp bị Nam Cung chặt đứt, lúc ấy máu chảy liên tục, thiếu chút nữa đã mất mạng.
Không chỉ Liễu Nhược Hoa, mà ngay cả tay Liễu Thừa Phong bị Nam Cung Lưu Vân chính mình tự tay chặt xuống.
Nhưng bây giờ, tay hai anh em bọn họ lại như bình thường, hành động thoải mái, hoàn toàn không tổn thương gì, quả thật khiến nàng hết sức kinh ngạc.
“Thấy chúng ta không thiếu tay gãy chân, thật đáng tiếc hả? Giật mình sợ hãi sao? Hừ!” Liễu Nhược Hoa đắc ý giương cằm, còn cố tình vươn ra chỗ cánh tay từng bị đứt thị uy trước mặt Tô Lạc.
Hôm nay trước mặt Tô Lạc, Liễu Nhược Hoa quá dồn nén uất hận rồi, khó có việc hả lòng hả dạ như vậy, nàng có thể bỏ qua cơ hội này sao?
“Gãy tay chân còn có thể khôi phục?” Tô Lạc nghi hoặc nhíu mày, nàng chưa từng nghe qua gãy tay chân có thể khôi phục lại? Rốt cuộc là cao nhân nào đã giúp đỡ huynh muội họ Liễu.
“Hừ! Ngươi đang ước hai anh em ta mãi mãi đều thiếu cánh tay!”
Lúc này, ánh mắt Liễu Thừa Phong âm u nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, giống như rắn độc trốn trong bóng đêm, lúc nào cũng chuẩn bị xông lên cắn.
“Luyện dược sư bình thường không thể trị khỏi hẳn gãy tay? Chẳng lẽ luyện dược sư cao cấp? Không đúng, nhà họ Liễu các ngươi làm sao có thể mời được luyện dược sư cao cấp?” Tô Lạc nghĩ hoài cũng không ra.
Quả nhiên, tính hiếu thắng trong xương cốt Liễu Nhược Hoa bùng nổ, nàng cười lạnh mấy tiếng: “Luyện dược sư cao cấp, ngươi cảm thấy luyện dược sư cao cấp có thể trị khỏi gãy tay? Đừng nằm mơ! Ta nói cho ngươi biết, đừng nói ngươi, ngay cả Tấn Vương điện hạ cũng không mời được người ấy.”
Đó là nhân vật siêu cấp lợi hại trong truyền thuyết, nói ra sẽ hù chết Tô Lạc! Hừ, đừng tưởng mình ngươi quen biết nhân vật lợi hại, nhà họ Liễu chúng ta cũng có thể.
“Tấn Vương điện hạ mời không đến? Lẽ nào nhà họ Liễu các ngươi mời thì được?” Tô Lạc nhìn khinh thường, khóe miệng kéo lên nụ cười chế nhạo.
Nàng không tin, nhà họ Liễu sẽ có năng lực như vậy, nếu bọn họ có năng lực như vậy, cũng không cần ẩn núp ở đây tu luyện.
Liễu Thừa Phong cười lạnh lùng: “Luyện dược sư siêu cấp, Lãnh dược sư, ha ha, chỉ sợ lấy thân phận của ngươi, sẽ không có khả năng nghe nói qua về hắn.”
Bình luận facebook