Tiểu Thần Long mở mắt ra, ánh mắt nhìn Lý Ngạo Khung đầu tiên.
Nhìn thấy hắn, lập tức nhớ tới việc trước kia hắn đã làm với chủ nhân.
Trong mắt Tiểu Thần Long hiện lên tia sát khí, nó giơ móng vuốt lên “xẹt” một tiếng đập xuống đầu Lý Ngạo Thiên.
Móng vuốt sắc bén không chỉ cào mặt của Lý Ngạo Khung nát nhừ, mà còn khiến cả người hắn nặng nề ngã xuống đất.
Tô Lạc kinh sợ cũng muốn ngã xuống đất rồi.
Lúc trước khó khăn lắm Tiểu Thần Long mới thăng tới cấp sáu, bây giờ nó có thể lập tức ném Lý Ngạo Khung văng xa, đây là cảnh giới gì à?
Có điều nhìn lại Lý Ngạo Khung, Tô Lạc hoàn toàn đã hiểu rõ.
Phần lớn linh khí của Lý Ngạo Khung lúc nãy bị Dung Vân đại sư phóng thích ra ngoài, thực ra sức lực cấp bốn còn chưa đạt tới.
Đường đường là cấp chín rơi xuống cấp bốn, điều này chẳng khác gì từ thiên đường xuống địa ngục sao.
Nhìn thấy hắn chật vật như vậy, Tô Lạc nhớ lại lúc trước bị truy sát cảm giác nghẹn khuất đỡ hơn một chút.
Nhìn sức mạnh của Tiểu Thần Long đột nhiên mạnh mẽ lên, cảm giác nghẹn khuất kia liền trở thành cảm giác kích động.
Tô Lạc cao hứng mà ôm Tiểu Thần Long, vỗ cái đầu nhỏ của nó: “Ai da, biến trở về nguyên hình rồi, bây giờ có bao nhiêu lợi hại?”
“Chủ nhân, chủ nhân, bây giờ ta đã cấp bảy rồi!” Thanh âm của Tiểu Thần Long mang theo tia đắc ý hướng vào đầu Tô Lạc.
“So với chủ nhân nhà ngươi thì không thua kém rồi.” Tô Lạc vỗ đầu nhỏ của nó.
Nếu thật sự so sánh ra, Tô Lạc thật có cảm giác hâm mộ gào thét ghen tị à.
Cho nên nói đầu thai cũng là một kĩ thuật sống, vận may cũng là một phần của sức mạnh.
Thân là Long tộc thiên phú trởi ban cho, Tiểu Thần Long hoàn toàn không cần tu luyện, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên ngủ thì ngủ, xong rồi còn có thể hấp thụ linh lực của người xấu đã dùng, không chú ý đã bay đến cấp bảy rồi.
Ngược lại với nàng, khắp nơi đều bị đuổi giết, bao lần nguy hiểm, vất vả trăm ngàn gian khổ, đến ngày hôm nay mới chỉ đạt cấp năm.
So sánh này, quả là một phen nước mắt chua xót.
Tiểu Thần Long hoàn toàn không biết tâm tư của chủ nhân, nó đang cong cái mông nhỏ đứng trong lòng Tô Lạc, lưỡi nhỏ hồng phấn ướt át liếm láp ở cổ sưng đỏ của nàng.
Bị Tiểu Thần Long liếm láp qua, Tô Lạc có cảm giác mát lạnh, sờ một cái, những vết sưng đỏ đó đã hoàn toàn biến mất.
Lại nói Lý Ngạo Khung.
Gương mặt hắn toàn là máu, nghiêng người lảo đảo bò dậy.
Chỉ liếc mắt nhìn Tiểu Thần Long ánh mắt mơ màng đang ở trong ngực Tô Lạc.
Là Tiểu Thần Long thật sự, không phải là con chó con!
“Nó nó nó...” Ngón tay Lý Ngạo Khung chỉ vào Tiểu Thần Long không ngừng run rẩy, trên mặt kinh ngạc không thể tin được.
Tiểu Thần Long nhìn thấy hắn liền chán ghét!
Vì thế, không đợi Tô Lạc ra tay, Tiểu Thần Long liền từ trong ngực nàng nhảy ra, ngắm vào ngực Lý Ngạo Khung.
“Bịch bịch bịch bịch bịch bịch bịch.”
Liên tục sáu quyền đập tới, từng quyền đều có thể đánh hắn hộc máu.
Bộ dáng này của Tiểu Thần Long rõ ràng là học Dung Vân đại sư lúc trước.
Lúc này Dung Vân đại sư đang nhìn Tiểu Thần Long, cặp mắt luôn lạnh nhạt kia bỗng hiện lên tia ấm áp.
Hắn vẫy tay về phía Tiểu Thần Long.
Tiểu Thần Long nghiêng người đánh giá hắn một lúc.
Có thể cảm thấy trên người hắn mang hơi thở sạch sẽ lại thoải mái, cho nên Tiểu Thần Long do dự một lát rồi vung cẳng chân, nhảy đến trên người hắn.
Dung Vân đại sư hiển nhiên tâm tình cũng vô cùng vui vẻ.
Hiếm khi thấy hắn nói cười, thế nhưng giờ khóe miệng hắn lại kéo lên độ cong nhàn nhạt.
Tuy rằng chợt lóe rồi biến mất, nhưng cũng đủ để cho mọi người kinh sợ rồi.
Cơ hồ tất cả mọi người đều đang suy đoán, Dung Vân đại sư và Tiểu Thần Long có quan hệ gì.
Bắc Thần Ảnh càng thêm hâm mộ vỗ vai Tô Lạc nói: “Thời kỳ cực khổ đã qua rồi.”
Lam Tuyển cũng vỗ vai bên kia của Tô Lạc nói: “Cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng à.”
Ám Dạ Minh nhếch môi cười: “Chúc mừng chúc mừng.”
“Niềm vui từ đâu tới?” Tô Lạc vẫn cảm thấy khó hiểu.
Bình luận facebook