Tô Lạc nộp bài thi sớm hơn Dao Trì tiên tử.
Khi Dung Vân đại sự nhìn thấy Tô Lạc, đôi mày kiếm rậm của ông ta hơi hơi nhăn lại.
Người luôn luôn lạnh nhạt như hắn, lại chậm rãi nói ra một câu: “Cả ngày bận rộn hay sao mà nhìn mệt mỏi vậy?”
Mọi người đều cho rằng Dung Vân đại sư đang quan tâm Tô Lạc, không khỏi nhìn nàng bằng con mắt khác.
Nhưng Tô lạc nghe ông ta hỏi như vậy, trong lòng lại khẽ run lên.
Nàng biết, cùng là pháp sư không gian nên Dung Vân đại sư đã phát hiện nàng gian lận.
Nhưng mà…
Tô Lạc giương mắt nhìn thẳng vào mặt Dung Vân đại sư.
Chỉ thấy thần sắc ông ta rất bình thường, chỉ ở góc độ của nàng mới nhìn thấy, trong cặp mắt thâm sâu, đen nhánh như mực kia hiện lên một tia hứng thú.
Tô Lạc thầm nghĩ trong lòng: Câu này của Dung Vân đại sư quả nhiên là có ý khác.
“Khụ khụ.” Dung Vân đại sư trừng mắt, liếc nàng một cái.
Tô Lạc sờ sờ mũi, vẻ mặt xám xịt mà chạy về chỗ ngồi.
Nếu Dung Vân đại sư đã hào phóng tặng nàng một con ngựa, thì nàng cũng không cần vì được thưởng mà đi khoe khoang.
Cho nên đối mặt với ánh mắt khiêu khích của Dao Trì tiên tử, thần sắc Tô Lạc bình tĩnh như nước, nhướng mày cười.
Ngồi trên cao, Dung Vân đại sư đang chấm bài thi của Tô Lạc.
Bên dưới, đám người chia thành ba nhóm.
Dao Trì Lý gia đứng thành một nhóm bên trái.
Những người trung lập đứng ở giữa.
Còn Tô Lạc và ba người nhóm Bắc Thần Ảnh đứng phía bên phải.
Dao Trì Lý gia lúc này đắc ý dương dương, ngạo khí cao tận trời.
Bởi vì bọn họ nghĩ rằng, một luyện dược sư sơ cấp như Tô Lạc thì làm thế nào so sánh được với Dao Trì tiên tử.
Đương nhiên, bản thân Dao Trì tiên tử cũng nghĩ như thế.
Cho nên, lúc này nàng ngạo nghễ đứng một bên, nếu ngẫu nhiên liếc mắt trúng Tô Lạc thì đáy mắt sẽ hiện lên một tia châm biếm.
So với sự tự tin của Dao Trì Lý gia, Tô Lạc có vẻ không tự tin lắm.
Bắc Thần Ảnh dứt khoát an ủi Tô Lạc: “Không sao đâu, đây mới chỉ là ải thứ hai thôi, lỡ thua rồi cũng không sao, sau này vẫn còn cơ hội mà.”
Lam Tuyển cũng gia nhập đội an ủi: “Dù sao thì Lý Dao Dao từ nhỏ đã bắt đầu học luyện dược, còn tẩu tử học chưa bao lâu, cho nên thua cũng chỉ vì thời gian không đủ thôi.”
Ám Dạ Minh gật gật đầu tán thành.
Tô Lạc đến hạn hán lời với những người này: “Các ngươi hoàn toàn xem thường ta hả?”
“Tẩu tử, ngươi cố gắng kiềm chế đau thương đi.” Ba người đồng thanh.
Tô Lạc hừ một tiếng, xoay người đi chỗ khác.
Nếu cả đám người Bắc Thần Ảnh đều cảm thấy nàng chắc chắn thua rồi, thì những người còn lại đương nhiên cũng nghĩ như thế.
Tô Lạc chậm chạp nhìn Dao Trì tiên tử.
Mà lúc này, Dao Trì tiên tử cũng vừa khéo nhìn về phía nàng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Tuy rằng mặt mày mỉm cười như nhau, nhưng ánh mắt chạm nhau lại phóng điện liên tục.
Không bao lâu sau, Dung Vân đại sư tùy ý đặt hai tờ giấy thi lên bàn, chầm chậm mà ngước mắt.
Trong nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung đến chỗ Dung Vân đại sư.
Cả đám người Dao Trì Lý gia kích động như được bơm máu gà. Trong mắt ẩn ẩn tia sáng vui mừng.
Dung Vân đại sư ra hiệu cho Lãnh dược sư công bố kết quả.
Lãnh dược sư đứng ở giữa điện, thanh âm lảnh lót mà rõ ràng: “Ải thứ hai, Lý Dao Dao đạt điểm tuyệt đối!”
“Xôn xao.” Đầu mọi người đồng loạt quay lại, nhìn về phía Dao Trì tiên tử!
Dung Vân đại sư trực tiếp ra đề, mà Dao Trì tiên tử lại có thể đạt điểm tuyệt đối!
Nói vậy, chẳng phải là nàng thắng rồi sao? Trừ khi Tô Lạc cũng đạt điểm tuyệt đối.
Nhưng làm sao có chuyện đó được? Tất cả mọi người đều cảm thấy nàng tuyệt đối không có khả năng.
Vì thế, lúc này đã có vô số ánh mắt mỉa mai trào phúng hướng về phía Tô Lạc, trên mặt hiện lên vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Lãnh dược sư nghiêm mặt, trầm mặc mà nhìn lướt qua một lượt, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, hai tay nắm lại với nhau, ngẩng đầu ưỡn ngực mà công bố kết quả cuối cùng.
“Ải thứ hai, Tô Lạc đạt điểm tuyệt đối!”
Điểm tuyệt đối? Không thể nào!
Bình luận facebook