Tiểu Thần Long nhảy nhót trên vai Tô Lạc, rõ ràng rất hưng phấn, còn bay xoay quanh nữa.
Tô Lạc ôm trán không nói gì.
Đứa bé này đúng là ngốc bẩm sinh!
Lại nói về Dao Trì tiên tử.
Trên người nàng vốn đã chồng chất các vết thương, lại bị Tiểu Thần Long đạp mạnh một cái, cơ thể không khống chế được mà bị đẩy lui về phía sau.
Lùi tận bảy bước mới mạnh mẽ đập vào tường.
Tiểu Thần Long đánh cho nàng không chỉ bị ngoại thương, linh lực mà nó ẩn chứa đã khiến nàng bị nội thương rất nghiêm trọng.
Khóe miệng Dao Trì tiên tử chảy ra một vệt máu.
Có điều, lúc này mặt nàng dính đầy máu loãng, vết máu nơi khóe miệng không được hiện ra rõ ràng.
Thế nhưng, Dao Trì tiên tử vẫn cảm thấy nơi cổ họng có mùi ngai ngái xông lên, ngay lập tức, một ngụm máu tươi phụt ra khỏi miệng nàng.
Hết ngụm này đến ngụm khác, liên tục thổ huyết năm lần, lúc này mới dừng lại.
Dao Trì tiên tử ngồi tựa ở chân tường, một tay ôm ngực. Đôi mắt nham hiểm độc ác nhìn chằm chằm vào đôi chủ tớ chướng mắt ở phía trước.
Tô Lạc ôm lấy Tiểu Thần Long, đi tới trước mặt nàng, chậm rãi ngồi xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Ngươi muốn giết ta ư?”
“Hừ!” Dao Trì tiên tử lau vệt máu trên khóe miệng, quay mặt qua chỗ khác.
Lúc này, nàng cảm nhận được sự nhục nhã vô tận đến từ việc thua cuộc.
Tô Lạc dùng Nghiên Hoa hất cằm Lý Dao Dao lên, ép Lý Dao Dao phải nhìn vào mắt nàng.
“Ngươi nói xem, ta có nên giết ngươi không nhỉ?” Tô Lạc như cười như không nhếch khóe miệng lên, chậm rãi nói.
Thái độ ung dung bình tĩnh này càng chọc giận Lý Dao Dao hơn.
Lý Dao Dao cười lạnh lùng: “Thắng làm vua, thua làm giặc, muốn giết thì cứ giết đi, hà cớ gì phải nói nhiều.”
“Ngươi cho rằng, ta không dám giết ngươi sao?” Tô Lạc thoải mái ngồi xuống trước mặt nàng, khóe mắt nhướng lên.
“Nếu ngươi dám giết ta, thì phải chuẩn bị cho tốt việc sẽ bị Dao Trì Lý gia đuổi cùng giết tận!” Lý Dao Dao hừ lạnh một tiếng.
“Bị Dao Trì Lý gia đuổi cùng giết tận ư?” Tô Lạc cười hi hi: “Nói cứ như Dao Trì Lý gia đã từng tha cho ta ấy. Lý Dao Dao, ngươi ngây thơ quá, cho rằng như vậy là đủ để uy hiếp ta ư?”
Sắc mặt của Lý Dao Dao đỏ lên!
Quả thực, như lời Tô Lạc nói, cho dù Tô Lạc có giết nàng hay không, thì Dao Trì Lý gia cũng đuổi giết Tô Lạc đến cùng rồi!
“Có điều, nếu như lập tức giết ngươi sẽ khiến cho Dao Trì Lý gia trả thù điên cuồng. Đó cũng là một rắc rối.” Tô Lạc sờ cằm, giống như rất khó xử: “Nếu không, đổ đầy thiên linh thủy lên người ngươi, sau đó dâng tặng cho tên...”
“Câm miệng! Câm miệng! Ngươi câm miệng cho ta!” Hai tay Lý Dao Dao bịt chặt lỗ tai, gần như sụp đổ mà hét lên: “Ngươi cút đi cho ta!”
Xem ra, đây chính là điểm yếu của Lý Dao Dao.
Cuối cùng cũng thăm dò ra được điểm yếu của Lý Dao Dao, Tô Lạc đứng lên: “Được, vậy ta sẽ cút đến chỗ của tên thủ lĩnh kia vậy.”
“Tô Lạc! Ngươi muốn chết hả? Nếu như ngươi thật sự dám làm như thế, Dao Trì Lý gia sẽ không bỏ qua cho ngươi! Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Lý Dao Dao gào thét lên với Tô Lạc, âm thanh lớn đến nỗi bức tường xung quanh cũng rung chuyển.
“Ồn ào quá!” Tô Lạc giả vờ khó chịu móc móc lỗ tai, khom lưng nhặt viên Hỏa Nguyên Thạch mà Lý Dao Dao để lại lúc trước.
Đúng lúc này.
Trong mắt Lý Dao Dao vốn đã sụp đổ lóe lên sự thâm độc và tàn nhẫn, chỉ thấy nàng ta như một lưỡi kiếm sắc bén nhảy ra ngoài, chỉ để lại một câu!
“Tô Lạc, ngươi đi chết đi!”
Đúng lúc Tô Lạc đang hơi ngây người ra!
Một ngọn lửa dữ dội thổi bùng trước mặt nàng.
Lúc này, Tô Lạc rất muốn chửi thề một tiếng.
Đây có được coi là “Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng” hay không?
Nàng đã dùng Linh Đạn Cầu làm nổ chết hai người của Lý gia.
Bình luận facebook