Nghe tới đây, khóe miệng Tô Lạc lộ ra nụ cười lạnh.
“Nàng ta dùng linh đạn cầu cấp chín bắn ta, ngươi nói, như vậy nàng ta có thể không xem ta đã chết được sao?”
Bắc Thần Ảnh nghe thấy vậy, kinh ngạc suýt chút nữa nhảy lên: “Nàng ta, nàng ta lại dám dùng linh đạn cầu cấp chín để bắn ngươi? Vậy ngươi có sao không?”
Bắc Thần Ảnh nhìn Tô Lạc từ trên xuống dưới kiểm tra một lượt, phát hiện phát hiện ngoài khí huyết sưng lên, còn có chút nội thương, còn lại hoàn toàn không sao.
“Nhưng đó là linh đạn cầu cấp chín đó... ngươi rốt cuộc làm thế nào mà có thể tránh được vậy?” Bắc Thần Ảnh sợ hãi ôm lấy ngực mình.
Trước đó nàng đã dùng linh đạn cầu cấp chín để đối phó với Lý Ngạo Khung khiến mọi người đều bất ngờ, còn bây giờ bản thân nàng bị trúng linh đạn cầu cấp chính lại không sao?
Nhưng linh đạn cầu... đối với người khác mà nói, thì đúng là vũ khí giết người lợi hại. Nhưng khi áp dụng với Tô Lạc thì lại hoàn toàn mất hiệu lực.
“Nhưng ngươi vẫn chưa vào giới mà.” Bắc Thần Ảnh phát hiện trên người Tô Lạc có lộ ra điều khác thường.
“Tránh thoát là được!” Tô Lạc xua tay cười: “Nhưng thù này của Lý Dao Dao, ha ha, ta sẽ không bao giờ quên!”
Tin rằng rất nhanh thôi, nàng có thể đích thân vạch trần bộ mặt thật của Lý Dao Dao.
“Vậy chúng ta không ra sao?” Bắc Thần Ảnh nhìn thấy Tô Lạc bình yên khỏe mạnh, đã không còn mong muốn gì hơn.
“Không, vẫn còn thời gian. Bây giờ Hỏa Nguyên Thạch trong tay ta vẫn chưa đủ. Đúng rồi, Lý Dao Dao nếu đã ra ngoài rồi, thì ngươi có thể nhìn thấy nàng ta có mấy viên Hỏa Nguyên Thạch không?” Tô Lạc vô cùng chờ đợi câu trả lời của Bắc Thần Ảnh.
Bắc Thần Ảnh đáng yêu xoa đầu, ánh mắt mơ hồ đáp lại: “Ta lo lắng vào đây tìm ngươi, cho nên...”
Tô Lạc nhún vai: “Trước đó trong tay nàng ta đã có ba viên rồi, sau đó thì ta không biết nữa. Nhưng trong tay ta mới chỉ có hai viên thôi, làm thế nào cũng phải vượt qua nàng ta.”
Nếu như vẫn còn thời gian, Tô Lạc và Bắc Thần Ảnh liền men theo con đường mê cung đi sâu vào trong mê cung tìm kiếm.
Con đường này không rộng, nhưng cũng không hẹp, vừa đủ để hai người đi.
Phía trước lại là sáu lỗi rẽ giống hệt nhau.
“Đi bên nào?” Tô Lạc ngẩng đầu hỏi.
“Trước giờ không phải ngươi rất may mắn sao, cho nên ngươi cứ chọn đi.” Bắc Thần Ảnh cười tươi để lộ ra hai chiếc răng nanh, hai bên má còn in sâu hai lúm đồng tiền.
“Đúng là đứa trẻ biết nghe lời, vậy đi còn đường thứ nhất bên phải.” Tô Lạc đi trước dẫn đường chuyển tới đó.
“Cái gì mà đứa trẻ ngoan chứ? Ta còn lớn hơn ngươi đó...” Bắc Thần Ảnh không phục, bước nhanh đuổi theo.
“Này...” Hắn nói không ngớt, miệng không ngừng gọi.
“Sao vậy?” Tô Lạc đi phía trước nhìn thấy Bắc Thần Ảnh dừng lại, liền quay đầu lại.
Nàng cúi đầu, phát hiện dưới chân Bắc Thần Ảnh đang dẫm lên một viên đá lồi lên trên mặt đất, viên đá đó liền phát ra ánh sáng ánh sáng chói mắt.
“Đây là...” Chưa đợi Tô Lạc nói hết lời, lập tức bốn xung quanh xảy ra biến cố.
Không có bất kỳ dấu hiện nào.
Giống như mưa đá trút xuống.
“Ầm ầm ầm!”
Vô số những hòn đá từ trên trời rơi xuống, tốc độ nhanh như chớp, khi Tô Lạc và Bắc Thần Ảnh vẫn chưa kịp phản ứng, đá đã lấp đầy bốn xung quanh bọn họ.
Căn phòng đá dài ba mét.
Tô Lạc và Bắc Thần Ảnh mặt đối mặt, hai người không nói nên lời, làm sao đột nhiên lại xuất hiện một căn phòng như vậy?
Tô Lạc vô thức đi tới đẩy, nhưng căn phòng bằng đá này không nhúc nhích tí nào.
Cũng không biết là xây bắng vật liệu gì, mà vô cùng kiên cố.
Tô Lạc thử dùng lực tác động vào, kết quả, chưởng lực tung ra, lập tức giống như đánh vào nệm bông, không có chút phản ứng gì.
Bắc Thần Ảnh cũng thử dùng lực đánh tới, kết quả cũng giống như Tô Lạc.
Làm thế nào bây giờ?
Đúng rồi, nàng vẫn còn con dao găm.
Bình luận facebook