Bắc Thần Ảnh nhìn viên linh thạch này, yên lặng quay mặt đi chỗ khác... Trời xanh thật sự quá dày hay là quá mỏng đây?
Bị Bắc Thần Ảnh mượn dùng, nhóc con trong linh thạch chỉ hừ lạnh hai tiếng, lại không phát ra âm thanh gì. Vì với nó mà nói, những ngọn lửa này Bắc Thần Ảnh hấp thu không đáng kể đâu.
Để sớm có ngày ra ngoài được và chạy kịp trước mười ngày, Tô Lạc xưa nay chưa từng có nghiêm túc tu luyện như vậy.
Quy tắc không gian và ấn tín đại hư không kết hợp, mới có thể tạo thành hư vô không gian.
Tô Lạc khoanh chân ngồi, đôi tay đan xen đặt trước bụng, kết ra từng đường vân tay phức tạp.
Từ sau khi hư vô không gian nhỏ bé xuất hiện, nàng đã cảm giác được, trong không gian của nàng và ấn tín đại hư không dường như có vô số đường ngang dọc đan xen.
Những đường này vừa nhỏ lại vừa nhiều, như có như không, cũng không tìm thấy quy luật, cho nên Tô Lạc vẫn luôn xem nhẹ nó.
Bây giờ nàng đã tịnh tâm dần dần tu luyện, lại phát hiện những đường nét đó, mỗi đường giống như cử động chậm chạp.
“Ngốc chết đi! Đem những đường đó kết hợp hai làm một, chỉ cần dung hợp là được rồi à! Đã tu luyện ra, thì một chân đã tới cửa rồi, lại còn ở đó do dự!”
Một thanh âm ngạo mạn từ trong đầu Tô Lạc vang lên.
Dám nói như vậy với Tô Lạc, ngoài nhóc con xúi quẩy này ra, thì còn có ai cơ chứ?
Có điều, đem những đường đó kết hợp hai làm một? Cái này là kết hợp như thế nào à?
Hai mắt Tô Lạc mờ mịt.
“Nén không khí à! Ngươi thử đem hai đường nén thành một đường đi!” Nhóc con thấy Tô Lạc chậm chạp còn chưa động đậy, ở trong viên linh thạch nôn nóng đi tới đi lui.
“Được, để ta thử xem.”
Hai mắt Tô Lạc nhắm chặt lại, làm não mình trở thành trạng thái yên tĩnh như biển lặng.
Trong ý thức mênh mông đó, từng đường nhỏ ngang dọc đan xen, mỗi cái đều lấp lánh tỏa sáng.
Tô Lạc ở vùng ven nhất chọn ra hai đường, sau đó phóng thích sức mạnh không gian, ngưng tụ sức mạnh toàn thân sở hữu, dùng ý niệm ra lệnh cho chúng dung hợp.
Gần, gần, lại gần...
Chính mắt Tô Lạc nhìn thấy, lúc mình thúc đẩy ý niệm kia, hai đường gần nhất óng ánh như bạc lại có thể từ từ kết hợp với nhau.
Sau đó chậm rãi chồng lên nhau, kết hợp làm một.
Trải qua quá trình này, thật là hao tổn đầu óc.
Chỉ có hai đường ngắn như vậy, lại tốn mất của Tô Lạc một tiếng đồng hồ.
Có điều sau khi dung hợp hai đường này, Tô Lạc lại thật sự cảm nhận rõ ràng được, hư vô không gian nhỏ bé kia, lớn hơn một chút.
Tô Lạc đếm thử, sợi dây bạc trong đầu lại có 1024 đường!
“Đúng vậy, ngươi phải dung hợp 1024 đường thành 521 đường! Hư vô không gian mới đủ lớn để các ngươi đi ra ngoài được.” Nhóc con lạnh nhạt nói ra những câu này.
Tô Lạc bẻ ngón tay tính toán thời gian.
Căn cứ theo thời gian lúc nãy nàng dung hợp, một tiếng dung hợp một đường, như vậy một ngày nhiều nhất cũng chỉ mười hai đường!
Khoảng cách Dung Vân đại sư thu nhận đồ đệ còn năm ngày, trong năm ngày này, nàng phải dung hợp một trăm đường làm sao có thể chứ!
“Ngốc chết đi! Thời gian trong không gian của ngươi và hiện thực bên ngoài không phải là một so với một trăm sao?” Nhóc con rống giận thức tỉnh Tô Lạc.
Tô Lạc có chút trầm mặc gãi đầu, nàng thật đúng là đã quên mất điều đó.
“Hung dữ cái gì chứ? Sau này còn hung dữ như vậy về sau ta không đem ngươi thả ra.” Tô Lạc hừ hừ hai tiếng.
“Đợi ngươi thả Tiểu gia ra. Ta thà mong chờ chính mình mau chóng hồi phục vết thương rồi tự đi ra còn hơn!” Nhóc con khinh thường bĩu môi nói.
“Ngươi xem thường ta như vậy? Ta kém vậy sao?” Tô Lạc hừ mạnh một tiếng, tính toán ra, nàng cũng là một thiên tài à.
Nhóc con buồn bực trừng mắt nhìn Tô Lạc một cái, khó chịu quay mặt đi, lẩm bẩm nói: “Dù sao so với người trước kia cũng yếu hơn.”
Bình luận facebook