Kéo suy nghĩ đang miên man về, tất cả lực chú ý của Tô Lạc đều tập trung trên quả trứng này.
Quả trứng này ước chừng to bằng một trái bóng, vỏ ngoài trắng bóng, lộ ra ánh sáng lấp lánh, lâu lâu lại có ánh vàng lóe lên.
Tỏa ra hơi thở nồng đậm thần bí.
Bỗng nhiên, quả trứng này phát ra tiếng sột soạt, giống như vật nhỏ bên trong muốn phá xác mà ra.
Tô Lạc lập tức trợn tròn mắt.
Không thể nào, quả trứng này không phải là đúng lúc muốn phá vỏ chui ra ngay giữa không trung đó chứ!
Nhưng mà, nó giống như đang đáp lại nàng, đỉnh đầu quả trứng bỗng nhiên nứt ra một cái khe, sau đó cái khe càng lúc càng lớn, cuối cùng truyền đến tiếng nứt vỡ.
Tô Lạc nín thở, mở to hai mắt nhìn kỳ quan trước mắt.
Chỉ thấy ở đỉnh đầu của quả trứng vỡ vụn kia có một cái đầu nho nhỏ trọc lốc chậm rãi chui ra, trông vô cùng đáng yêu.
Đây là sinh vật gì? Tô Lạc thật đúng là chưa bao giờ gặp qua.
Thế nhưng vật nhỏ này quả thật rất đáng yêu.
Đầu nhỏ tròn vo, khỏe mạnh kháu khỉnh, vô cùng đáng yêu, hai mắt nhắm chặt như trẻ con mới sinh, khóe miệng còn phun bong bóng.
Hình như nó có chút buồn bực, bởi vì ngoại trừ cái đầu đã ở bên ngoài ra thì toàn bộ thân thể của nó đều đang nằm trong vỏ trứng.
Chỉ thấy nó nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ hồng hào thoạt nhìn rất nhỏ nhưng lại gặm rất nhanh.
Nó gặm mất vỏ trứng gần miệng như đang gặm bánh mì, sau đó lại chậm chạp ăn hết toàn bộ vỏ trứng.
Đến khi nó ăn hết toàn bộ vỏ trứng rồi, nó mới dùng cái mũi ngửi tới ngửi lui, giống như đang tìm thứ gì.
Trong toàn bộ quá trình, nó vẫn luôn nhắm mắt, thoạt nhìn vô cùng ngây thơ chất phác.
Tô Lạc tò mò trong lòng, vật nhỏ mới phá xác này đang tìm cái gì vậy?
Ngay khi nàng đang tò mò thì vật nhỏ đã dùng bốn cái chân nhỏ xíu bò đến dưới chân Tô Lạc, vươn hai chân kéo góc áo của Tô Lạc, thân thể nho nhỏ run run rẩy rẩy mà bò vào trong lòng ngực nàng.
Trong suốt quá trình, Tô Lạc vẫn luôn cứng đờ, không biết nên nói gì mà chỉ trừng mắt nhìn nhóc con này.
Lúc này, thân hình tròn vo của nhóc con đã nằm gọn trong lồng ngực nàng, bụng nhỏ ưỡn lên thở đều, nhắm mắt lại ngáy khò khò.
Hai cái móng vuốt nhỏ của nó còn đang nắm chặt góc áo của Tô Lạc, kéo thế nào cũng kéo không ra.
Này, tên nhóc này cũng thật không coi ai ra gì, quá mức tự tung tự tác luôn đấy!
Chẳng lẽ nó cho rằng mình là mẹ nó?
Trán Tô Lạc nổi đầy gân xanh, mồ hôi lạnh thi nhau đổ xuống.
Nàng nhìn chằm chằm tên nhóc đang tự mình làm thân này, từ trên xuống dưới tỉ mỉ đánh giá.
Rốt cuộc tên nhóc này là giống gì vậy?
Nói nó là chó con thì cũng có chút giống, nhưng trên người lại không có lông.
Nói nó là rồng thì ngoại hình lại tròn vo, ngốc manh ngốc manh, hoàn toàn không giống thần long giương nanh múa vuốt dữ tợn khủng bố.
Quan trọng nhất chính là quả trứng vừa nãy lăn vào đây bằng cách nào? Do người làm hay là ý trời?
Còn có căn nhà gỗ mà nàng đang ở sao lại không bị hư hại gì giữa cơn lốc mạnh như vậy? Thực khiến người ta khó có thể tin được.
Khi Tô Lạc vẫn còn đang trầm tư không giải thích được thì nhà gỗ nhỏ bỗng nhiên run lên, xoay đến mức khiến nàng quay vòng vòng, choáng váng đầu óc, cuối cùng nàng chỉ thấy toàn bộ căn nhà gỗ đang rơi nhanh xuống đất!
“Má nó!” Tô Lạc thầm mắng một câu, nàng nắm chặt nhà gỗ nhỏ.
Tiếng gió quần quật bên tai.
Tình hình lúc này còn khủng khiếp hơn cả thang máy đang rơi xuống!
Tô Lạc thật vất vả mới trọng sinh một lần, sẽ không chết vớ vẩn như thế này chứ!
Bình luận facebook