Nhưng mà, sau khi lọ thuốc đó rơi vào trong tay Yên Hà tiên tử, trong mắt nàng lập tức xuất hiện nỗi thất vọng ảm đạm.
Dung Vân đại sư ho khụ một tiếng, nói với Lý Dao Dao: “Trong tay bổn dược sư chỉ có duy nhất một lọ thuốc loại này thôi, nếu ngươi chịu đi theo nàng, vết thương trên mặt ngươi chắc chắn sẽ được chữa khỏi.”
Dung Vân đại sư nói như vậy, khiến Lý Dao Dao không còn sự lựa chọn nào khác ngoài đi theo Yên Hà tiên tử.
Bởi vì chỉ có đi theo Yên Hà tiên tử, thì vết thương trên mặt nàng mới có thể khỏi được.
“Sư phụ…” Hai mắt Lý Dao Dao lại ngấn lệ.
Tại sao, nàng càng ngày càng cảm nhận rõ ràng, là Dung Vân đại sư muốn đẩy nàng vào tay Yên Hà tiên tử vậy?
Cảm giác này là do nàng tưởng tượng thôi sao?
Nhưng Dung Vân đại sư lại thở dài mà lắc đầu, còn vỗ vỗ vai nàng: “Từ giờ trở đi, sư phụ của ngươi là Tiểu Yên, đừng có gọi lung tung như vậy.”
Không biết là do lực vỗ vai của Dung Vân đại sư quá nặng, hay là hàm ý trong lời nói của ông ta quá sâu nữa.
Tóm lại, sau khi Dung Vân đại sư nói xong, sắc mặt Lý Dao Dao trắng bệch, nàng theo bản năng mà lui về sau một bước.
Quả thật không cam lòng… Vô cùng không cam lòng…
Trên mặt Dao Trì tiên tử đẫm nước mắt, lại không thể không cố gắng vực dậy tinh thần, để chuẩn bị đi cùng với Yên Hà tiên tử.
Nàng đã sớm hỏi qua các vị dược sư về vết thương trên mặt nàng, nhưng tất cả mọi người đều bó tay, mà hy vọng duy nhất hiện tại lại nằm trong tay Yên Hà tiên tử, nên nàng mặc kệ mọi thứ, nàng phải đi theo bà ta trước đã.
Có thể cướp được đệ tử mà Dung Vân yêu quý nhất, Yên Hà tiên tử vốn phải cảm thấy rất vui vẻ, nhưng bà ta lại cảm thấy hành động của Dung Vân có gì đó không đúng.
Nhưng không đúng chỗ nào thì bà ta lại không rõ.
Dung mạo của nữ nhân kia xinh đẹp không ai bằng, đừng nói đến Lý Dao Dao, chính bà ta cũng không thể so sánh được.
Dung mạo của nha đầu Tô Lạc tuy không tệ, nhưng còn thua nữ nhân kia vạn lần, cho nên, chắc chắn bà ta đã không bỏ sót nàng!
Nghĩ như vậy, nên bà ta lắc lắc đầu, kiên quyết vứt cảm giác kì lạ kia ra khỏi não bộ.
“Đi thôi!” Yên Hà tiên tử đang định rời đi.
Đúng lúc này, thân ảnh Ám Dạ Minh hiên ngang xuất hiện.
Trên gương mặt tuấn mỹ của hắn lộ ra một nụ cười lạnh, nhìn Dao Trì tiên tử không hề chớp mắt: “Muốn bỏ chạy sao?”
Trong lòng Lý Dao Dao đột nhiên xuất hiện một dự cảm không tốt.
Ám Dạ Minh, ngày thường hắn luôn tươi cười ôn hòa, nhưng lòng dạ thâm sâu, rất giỏi tính kế. Trong số mấy người bọn họ, trừ Nam Cung Lưu Vân ra, thì Ám Dạ Minh là người đáng sợ nhất.
“Ngươi muốn làm gì?” Lý Dao Dao tức giận hừ một tiếng.
Vốn dĩ, nàng muốn bái Dung Vân đại sư làm sư phụ, mà bây giờ lại phải đi theo nữ ma đầu này, nàng như vậy còn chưa đủ đáng thương sao? Ám Dạ Minh còn muốn tính toán gì với nàng nữa?
Khóe miệng Ám Dạ Minh cười như không cười, trong mắt hiện lên một tia mỉa mai lạnh nhạt: “Dao Trì tiên tử hình như quên mất ước định ngày trước rồi nhỉ.”
Ngay sau khi hắn nhắc tới ước định, Lam Tuyển và Bắc Thần Ảnh lập tức âm thầm xuất hiện sau lưng hắn. Cả Tô Lạc cũng vừa cười tủm tỉm, vừa đi đến bên cạnh hắn.
Trong lúc nhất thời, tất cả bốn người đều cười như không cười mà nhìn chằm chằm Lý Dao Dao, khiến nàng đột nhiên cảm thấy áp lực đè nặng.
Ám Dạ Minh vừa nói dứt lời, mọi người lập tức nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Ngày đó, sau khi Lý Dao Dao đi ra từ trong hang động ma quỷ, nàng một mực thề rằng Tô Lạc đã chết ở trong đó, hơn nữa, nàng còn nói một câu.
Nếu Tô Lạc không chết, nàng sẽ tự tử trước mặt mọi người ở đây!
Nàng rất tự tin tuyên bố như vậy, lời nói lại vô cùng khí phách, khiến tất cả mọi người ghi nhớ thật sâu trong đầu.
“Trời đất ơi, bọn họ đang ép Dao Trì tiên tử tự vẫn sao?”
“Vậy Dao Trì tiên tử phải làm sao bây giờ?”
“Ai cũng phải tự chịu trách nhiệm về lời nói của mình. Nếu không phải nàng hãm hại Tô Lạc trước, rồi sau đó lại tung tin Tô Lạc chết, thì nàng làm sao phải đối mặt với tình hướng nan giải này chứ?”
Bình luận facebook