“Thật ra, ta đã biết từ lâu, ta không phải con gái của ngươi.”
“Vốn dĩ ta còn đang suy nghĩ, phải làm thế nào mới thoát khỏi Tô phủ. Nhưng ta không ngờ, ngươi lại không nói tiếng nào mà đuổi ta đi.”
“Nói thật lòng, ta rất thích hành động này của ngươi, bởi vì nếu ngươi không làm vậy thì ta sẽ thấy rất phiền muộn.”
Tô Lạc cứ nói thêm một câu, thì trên mặt Tô Tử An lại đen thêm một chút.
Chờ Tô Lạc nói xong, mặt Tô Tử An đã đen như màn đêm rồi.
Tô Lạc đứng lên, vuốt thẳng lại tà váy vốn không có nếp nhăn nào, sau đó xoay người rời đi.
Thật sự là phất ống tay áo, không mang theo chút vướng bận nào mà bước đi.
Các vị đại nhân ngày thường mặt luôn hất lên trời, và cả Cảnh Đế, đều nhìn theo bóng lưng Tô Lạc rời đi.
Chậc.
Có ai ngờ rằng, ngày trước, vị tiểu nữ kia bị gọi là đứa con vô dụng, là bao cỏ, vậy mà chỉ trong một năm ngắn ngủi, nàng lại trưởng thành đến mức này chứ?
Tất cả mọi người chỉ biết lắc đầu.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Tô Lạc thở ra một hơi thật dài.
Bận bận rộn rộn suốt một thời gian lâu như vậy, tinh thần luôn phải căng như dây đàn, cuối cùng thì chuyện này cũng kết thúc rồi.
Chẳng qua… Tô Lạc âm thầm đánh giá, vị Yên Hà tiên tử kia chắc cũng không đơn giản như vậy.
Sau này, hai người chắc chắn sẽ còn gặp lại nhau.
“Suy nghĩ gì vậy?” Dưới ánh mặt trời, thiếu niên tuấn lãng bất phàm vỗ vỗ lên vai Tô Lạc.
Tô Lạc vừa quay đầu đã nhìn thấy hàm răng trắng tinh của Bắc Thần Ảnh, hắn tươi cười hết sức trong sáng, rạng rỡ như ánh mặt trời.
“Suy nghĩ xem… đêm nay ở đâu?” Tô Lạc duỗi tay.
Nàng đã bị Tô Tử An trục xuất khỏi nhà, đương nhiên là không thể trở về Tô phủ nữa.
Lam Tuyển và Ám Dạ Minh cũng vừa bước tới, Lam Tuyển mở miệng trước: “Nếu không có chỗ nào, vậy thì đến quý phủ của ta đi?”
Bắc Thần Ảnh trợn mắt liếc hắn một cái: “Muốn ở thì cũng phải ở lại quý phủ của ta chứ.”
Lam Tuyển không phục: “Ta đã thu nhận nha hoàn của tẩu tử rồi.”
“Người ngươi nói tới là Lục La phải không?” Tô Lạc hơi hơi nhíu mày.
Sau khi nghe được chuyện nàng bị Tô Tử An đuổi ra khỏi nhà, thứ khiến nàng lo lắng nhất là Lục La.
Nha đầu này rất trung thành và tận tâm với nàng, Tô Tử An sao lại có thể buông tha cho nha đầu được?
“Tiểu Tuyển, lần này cảm tạ ngươi.” Tô Lạc chân thành nói.
Lam Tuyển nhận được lời cảm ơn trịnh trọng như vậy từ nàng, làm hắn có chút ngượng ngùng: “Tẩu tử khách sáo quá rồi. Trước lúc lão Nhị đi, hắn đã dặn dò rằng, không được để tẩu tử chịu bất cứ ủy khuất nào.”
Tên Nam Cung Lưu Vân này thật là… Sao hắn có thể nói câu đó với nhiều người như vậy chứ!
Nhưng mà nghĩ đến cảnh người kiêu ngạo như hắn lại hạ mình đi dặn dò từng người một, Tô Lạc cảm thấy trong lòng tràn ngập ngọt ngào.
Nhưng mà ngày hôm sau.
Tô Lạc còn chưa kịp đi tìm Lãnh dược sư, thì ông ta đã tự đến tận cửa tìm nàng.
“Tiểu sư muội, thấy ngươi có vẻ bình tĩnh quá ha.” Vừa nhìn thấy Tô Lạc, trên khuôn mặt quái dị cứng đơ của Lãnh dược sư lại xuất hiện một nụ cười tươi.
Có thể thấy được tâm tình của ông ta rất tốt.
“Không phải ba ngày nữa mới đi gặp sư phụ sao?” Vẻ mặt Tô Lạc ngơ ngác.
Lãnh dược sư tức giận mà trợn mắt liếc nàng một cái: “Tính cách của ngươi thật là… sao lúc nào ngươi cũng thích đến trễ vậy hả? Ngươi có biết sư phụ đang ở đâu không?”
“Ở đâu cơ?” Tô Lạc hoàn toàn mờ mịt.
“Vân Vụ Phong!” Lãnh dược sư trợn ngược mắt: “Đừng nói ngươi không biết Vân Vụ Phong ở đâu đấy.”
Tô Lạc lập tức trợn tròn mắt.
Vân Vụ Phong là ngọn núi cao nhất của Tây Lăng quốc, từ đế đố muốn đi đến đó, nếu đi bằng ngựa, cũng phải mất ba ngày.
Lãnh dược sư thiếu chút nữa trợn trắng mắt: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng sư phụ của chúng ta sẽ ở lại đế đô đợi ngươi hả? Nằm mơ đi!”
Tô Lạc nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Dung Vân đại sư.
Lần đó, ông ta thong thả, bình tĩnh mà bước từ trên đám mây xuống, dường như ông ta hoàn toàn có thể khống chế vạn vật.
Đúng vậy, người như ông ta, sao có thể ở lại đế đô phồn hoa này chứ?
Sau khi từ biệt Bắc Thần Ảnh xong, Tô Lạc lập tức leo lên lưng Long Lân Mã rời đi cùng với Lãnh dược sư.
Bình luận facebook