Mệnh lệnh xuống núi lần này thật rất hấp tấp, ngày thứ hai Tô Lạc đã cùng Tử Vũ rời đi.
Dung Vân nhìn bóng dáng Tô Lạc càng lúc càng xa, đáy mắt hiện lên ánh sáng phức tạp.
“Sư phụ, ngài không sợ tiểu sư muội xảy ra chuyện sao?” Tử Nhiên lo lắng hỏi một câu.
Ở chung nửa năm, Tử Nhiên đã xem Tô Lạc là em gái ruột của mình, khi nói chuyện đều có ý bảo vệ nàng.
Một lúc sau, Dung Vân đại sư mới chậm rãi than một tiếng: “Nếu ngay cả cánh cửa này cũng không qua được, thì mảnh đại lục này sao có thể dựa vào nàng mà…”
Đợi nửa ngày, Tử Nhiên vẫn không đợi không đợi được nửa câu sau.
“Mảnh đại lục này dựa vào tiểu sư muội?” Tử Nhiên ngạc nhiên mà trừng lớn hai mắt.
“Thiên cơ không thể tiết lộ.” Dung Vân đại sư nhìn phía đông ráng đầy lửa đỏ, đôi mắt đen nhánh như mực hiện lên ánh sáng phức tạp.
Đây là sứ mệnh của thần nữ.
Trốn không thoát đâu.
Chỉ hy vọng nàng có thể mau chóng trưởng thành, bởi vì thời gian còn lại không nhiều lắm.
Tô Lạc hoàn toàn không biết kỳ vọng mà Dung Vân đại sư phó thác cho nàng.
Lúc này nàng đang cùng Tử Vũ chạy như bay về hướng Rừng Rậm Ma Thú.
“Này, ta nói nè sư huynh cục đá, dừng lại nghỉ một lát được không?”
Cái trán trơn bóng của Tô Lạc thấm đầy mồ hôi, đôi tay chống hai bên eo, thở hồng hộc mà kéo Tử Vũ.
Tử Vũ hiển nhiên thực không quen bị người khác tới gần, thân hình của hắn vừa di chuyển một cái, Tô Lạc đã không kéo được.
Tử Vũ nhíu mày. Đôi mắt vẫn luôn lạnh lùng như băng tuyết hờ hững mà nhìn Tô Lạc một cái, sau đó ngồi xuống khoang đầu gối dưới bóng cây.
Nhìn bộ dáng này của hắn, Tô Lạc không khỏi thở dài.
Đi cũng được mấy ngày rồi, nhưng trong đối thoại của nàng và Tử Vũ, hắn tổng cộng chỉ nói ba chữ.
Ừ, à, a.
Đúng vậy, chỉ có ba chữ này, có đôi khi hắn dứt khoát nhíu mày, ngay cả hừ cũng không thèm hừ một tiếng.
Lần trước bị Nam Cung Lưu Vân bắt cóc đi sơn mạch Lạc Nhật, tốt xấu còn có Long Lân Mã một đường chạy băng băng.
Nhưng là lần này, Tử Vũ thế nhưng không cho nàng cưỡi Long Lân Mã, buộc nàng dùng khinh công chạy tới, còn nói đây là ý muốn của sư phụ.
Hơn nữa vị Tử Vũ sư huynh này, nghiêm túc lên quả thực còn khắc nghiệt hơn so với sư phụ!
Liên tục chạy ba ngày ba đêm, hắn thế nhưng không cho nàng nghỉ ngơi một chút nào!
Thật vất vả có một chút thời gian để nghỉ ngơi, Tô Lạc chạy nhanh tìm chỗ có bóng cây, ngồi xếp bằng, khôi phục nguyên khí.
Nhưng còn chưa chờ nàng tiến vào trạng thái tu luyện, nàng lại bản năng cảm giác được nguy hiểm.
Tô Lạc mở mắt, lại thấy Tử Vũ nhắm nghiền hai mắt, vững vàng mà đắm chìm bên trong tu luyện.
Lấy thực lực của Tử Vũ sư huynh, không có khả năng không cảm giác được…
Tô Lạc khẽ nhíu mày.
Ngay tại một khắc này, ấn đường của Tô Lạc bỗng nhiên nhảy dựng.
Có nguy hiểm!
Một mũi tên lấy khí thế siêu mạnh bay thẳng đến đầu của Tô Lạc!
Xuất phát từ phản ứng bản năng, thân hình của Tô Lạc liên tục lộn ngược ra sau, liên tiếp lộn ngược mười ba cái mới có thể tránh được công kích của mũi tên kia.
KhiTô Lạc muốn nhắc nhở Tử Vũ, lại bỗng nhiên phát hiện…
Hắn biến mất!
Đờ mờ, lúc này mới cần hắn ra tay nè, hắn chạy đi đâu rồi?
Không đợi Tô Lạc chửi thầm xong, một thân ảnh dần dần trở nên rõ ràng ở giữa không trung.
Lý Nghiêu Tường!
Nhị thúc của Lý Dao Dao, cường giả cấp tám!
Tô Lạc hơi ngưng đọng trong lòng.
Ha, nha đầu thúi, không uổng phí Dao Trì Lý gia ta ẩn náu ở Vân Vụ Phong lâu như vậy, ngươi cuối cùng vẫn phải xuống núi.”
Giữa không trung, Lý Nghiêu Tường khinh miệt mà nhìn Tô Lạc, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh khát máu.
Tô Lạc nguy hiểm nheo mắt lại: “Lý Nghiêu Tường, ngươi dám động thủ với ta, sẽ không sợ sư phụ ta bạo nộ, hủy Dao Trì Lý gia hay sao!”
“Rời đi Vân Vụ Phong cần tới ba ngày, cho dù Dung Vân đại sư là thần tiên, cũng không thể tra ra là ai làm.” Lý Nghiêu Tường nói một câu đã chặt đứt toàn bộ hy vọng của Tô Lạc.
Tử Vũ sư huynh không thấy bóng dáng, Tiểu Thần Long còn đang hôn mê… Tô Lạc cảm thấy chính mình vô cùng xui xẻo.
Bình luận facebook