Củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà không thiếu thứ nào, nồi chén muôi chậu đủ cả... trong nháy mắt khiến hắn có cảm giác bừng tỉnh.
Ở trong khu rừng hắc ám vạn phần nguy hiểm này, lại cảm thấy thoải mái như đang đi nghỉ, chắc hẳn chỉ có người ở trước mắt.
Tử Vũ lặng lẽ không nói gì nhận lấy bát canh, ngửa đầu uống hết một bát.
Uống xong một bát, dạ dày trở nên khoan khoái hẳn.
Cái gọi là có qua có lại, chính là Tử Vũ vốn dĩ muốn công chính nghiêm minh để Tô Lạc gác đêm, nhưng lời đến khóe miệng lại biến thành: “Ngươi gác trước nửa đêm.”
Rất hiển nhiên, mặc dù không nói ra miệng, nhưng sau nửa đêm sẽ do hắn canh gác.
Mọi người đều biết, canh gác trước nửa đêm là nhẹ nhàng nhất.
Sau nửa đêm, do có sự áp đảo mạnh mẽ tỏa ra từ xung quanh người của Tử Vũ, cho nên tất cả các ma thú đều tránh xa.
Đêm đầu tiên Tô Lạc đến khu rừng hắc ám đã trôi qua bình yên như vậy.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Lạc lên đường sớm.
Thế nhưng, điều khiến nàng phiền muộn là.
Đi biết bao lâu rồi, nhưng vẫn không gặp được con ma thú nào, trái lại chỉ nhìn thấy hai thi thể nằm ở ven đường.
Hai thi thể này cũng giống như thi thể hôm qua.
Toàn thân mặc đồ đen đeo khăn đen, là một sát thủ áo đen.
So với người hôm qua, tình trạng chết của hai người này còn thê thảm hơn.
Một trong hai người đó bị chém đứt thành hai mảnh tại phần eo, nửa thân trên và nửa thân dưới cách nhau năm mét.
Đầu và cổ của người còn lại bị tách rời, đầu một nơi thân một nẻo.
Trên mặt đất tung tóe máu tươi, mùi tanh nồng nặc.
Mà lúc này, ma thú xung quanh do ngửi thấy mùi tanh đang không ngừng tiến tới đây.
Tô Lạc hơi nhíu mày.
Nơi này sắp trở thành địa ngục ma thú tranh giành thức ăn, nàng nên tránh đi mới phải.
Vừa định rời đi, lại chợt phát hiện ra một chiếc giày da hươu phía sau khối nham thạch.
Nữ nhân?
Trong lòng Tô Lạc chấn động, cảnh giác tiến tới.
Lúc này, xuất hiện trước mặt nàng là một nữ nhân mặc váy màu vàng nhạt, khuôn mặt mỹ lệ.
Có điều, lúc này sắc mặt nàng ta trắng bệch như tờ giấy trắng, trên trán dính đầy mồ hôi.
Tô Lạc theo tầm mắt nhìn xuống, phát hiện ra trên chiếc váy màu vàng nhạt có dính vết máu, hầu như không có chỗ nào sạch sẽ, giống như mới bò ra từ địa ngục vậy.
Tô Lạc kiểm tra sơ qua, hàng lông mày nhỏ nhắn khẽ nhíu lại.
Bởi vì Tô Lạc phát hiện ra mười ba vết kiếm thương to nhỏ không đều trên người vị cô nương này.
Rất dễ nhận thấy, cái chết của hai người mặc áo đen kia là do nàng ta ban tặng.
Và những vết thương trên người nàng ta, cũng là do người áo đen tạo ra.
Tô Lạc không phải người thích xen vào chuyện của người khác. Bởi vì nàng biết dính vào chuyện của người khác sẽ gặp rắc rối.
Thế nhưng, một câu nói của Tử Vũ đã khiến cho nàng phải dừng bước.
“Cứu nàng ta.”
Giọng nói của Tử Vũ vẫn lãnh đạm như trước, không có chút khởi sắc.
“Sư huynh muốn anh hùng cứu mỹ nhân, hoàn thành giai thoại này ư?” Tô Lạc cười hì hì nhìn hắn.
Ma thú xung quanh đã bao vây lại, nếu như nàng ôm một món “thức ăn tươi sốt” máu chảy đầm đìa xông ra như vậy, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu bị công kích.
Mục đích của sư huynh không phải cái này ư? Tô lạc nghi ngờ quan sát Tử Vũ.
Tròng mắt của Tử Vũ vẫn bình tĩnh không lay động như trước, chỉ lạnh nhạt nói vài chữ: “Nàng ta đến từ Luyện Ngục Thành.”
Luyện Ngục Thành này đối với Tô Lạc là một nơi thần bí khó lường.
Người của nhất thành nhị điện tam cung tứ thánh địa, nàng cũng quen biết được mấy người. Nhưng tất cả đều giữ kín như bưng chuyện về Luyện Ngục Thành, né tránh không nói.
Thậm chí Tô Lạc phát hiện ra ba chữ Luyện Ngục Thành này còn có thể ngăn cản trẻ em khóc dạ đề vào buổi đêm.
Cho nên, Tô Lạc nảy sinh lòng hiếu kỳ đối với Luyện Ngục Thành, nhưng từ đầu đến cuối không có cơ hội vén bức màn bí ẩn về nó.
Cô nương trước mắt đến từ Luyện Ngục Thành ư?
Bình luận facebook