“Sao lại không tốt chứ? Chuyện thiên linh thủy thượng phẩm lúc trước đã khiến cho ngươi phải chịu thiệt thòi rồi, nếu như không bồi thường, ta rất khó xử, ngươi muốn sự việc này khiến lòng ta có tâm ma sao?” Tử Nghiên lương thiện chớp chớp đôi mắt đen nhánh thuần khiết, trấn an Tô Lạc.
Tô Lạc giả gắng gượng thở một dài một hơi: “Thế thì... chỉ đành như vậy thôi.”
“Ừ!” Tử Nghiên thấy vậy cũng bỏ được áy náy trong lòng: “Canh rắn này ăn ngon thật!”
“Vậy ngươi ăn nhiều một chút.” Tô Lạc cười cười.
Lúc Tô Lạc và Tử Nghiên nói chuyện, trong không gian của Tô Lạc cũng có một trận tranh cãi đang diễn ra vô cùng ác liệt.
Có điều trận tranh cãi này có phần kỳ lạ.
Bởi vì chỉ có một tiếng nói đang cãi nhau ồn ào, còn bên còn lại thì đang trợn to đôi mắt vô tội, ngơ ngác mà nhìn cục đá kia.
Sự việc phải nói lại ngay từ đầu.
Sau khi Tô Lạc dùng thiên linh thủy đổi cái ly, cái ly kia đã danh chính ngôn thuận thuộc về Tiểu Thần Long.
Nhưng mà Tiểu Thần Long chỉ vừa chui vào trong không gian, nửa đường đã bị chặn lại cướp bóc.
Cục đá xấu tính giận dữ oán hận nói: “Để cái ly ở lại.”
“...” Tiểu Thần Long mở to hai mắt, tìm kiếm xung quanh coi ai đang nói.
“Tìm cái gì mà tìm, Tiểu gia đang ở dưới móng vuốt của ngươi đấy!” Cục đá xấu tính tức giận đến mức muốn bộc phát.
Tiểu Thần Long lúc này mới phát hiện mình lại đang dẫm lên một cục đá xấu hoắc.
“Nhanh lên, đem ta đặt vào trong cái ly!” Cục đá xấu tính cộc cằn phân phó.
Nhờ người ta làm việc mà lại dùng ngữ khí thô bạo như thế này, cục đá xấu tính quả là muốn tìm chết.
Có điều Tiểu Thần Long cũng chỉ là một đứa trẻ vô tư, cho nên nó cũng không để tâm.
Tiểu Thần Long mơ màng liếc nó một cái, sau đó xoay người bước đi.
“Đứng lại! Nhanh đặt ta vào cái ly mau lên, ngươi đúng là Tiểu Long ngu ngốc, có phải điếc rồi hay không?” Cục đá xấu tính vẫn tiếp tục gắt gỏng.
Đôi mắt trong suốt của Tiểu Thần Long hiện lên tia mơ hồ.
Nó ngơ ngác quay lại nhìn cục đá kia.
Cục đá xấu tính đó hoàn toàn không biết nên dừng lại, cứ ở đó thao thao bất tuyệt.
“...” Thật ồn ào. Tiểu Thần Long hơi bĩu môi.
Cái ly này là của nó, tất nhiên sẽ không đưa, nhưng cục đá kia vẫn luôn bốc khí nóng lên như vậy, chắc hẳn là đang rất nóng nực nhỉ...
Không nên hi vọng vào cái đầu nhỏ luôn suy nghĩ đơn giản của Tiểu Thần Long có thể suy nghĩ được những điều phức tạp hơn, sóng điện não của nó là một đường thẳng tắp.
“Nhanh lên!” Nhóc con kiêu ngạo trong cục đá xấu tính thấy Tiểu Thần Long vẫn ngơ ngác như cũ, lớn tiếng hối thúc nó nhanh lên.
Cái ly này nhất định là không cho rồi, có điều... Cục đá nhỏ thật đáng thương, rất nhanh sẽ bị lửa thiêu cháy.
Vì thế, Tiểu Thần Long lương thiện trong sáng hay giúp đỡ người khác chạy nhanh như chớp đến trên cục đá xấu tính, nhấc chân phải lên.
Nhóc con trong cục đá bị hành động này của Tiểu Thần Long làm cho ngơ ngẩn, một lúc sau mới chợt bừng tỉnh, nó hết lớn: “Đừng...”
Nhưng đã muộn rồi.
Tiểu Thần Long đã vững vàng rải nước tiểu lên cục đá.
“A!”
Nhóc con trong cục đá sau khi hồi phục tinh thần lại, la hét nổi giận linh đình, bộc phát âm thanh kinh thiên động địa.
“Ngươi là Tiểu Long thối tha, Tiểu Long ngốc nghếch, Tiểu Long đần độn, Long Long Long mẹ ngươi Long! Chờ sau khi Tiểu gia rời khỏi đây ngươi chết chắc rồi! Ngươi cứ đợi đấy! A!”
“...” Thật ồn ào. Tiểu Thần Long bẹp bẹp cái miệng nhỏ.
Nó đã giúp cục đá dập tắt ngọn lửa hạ nhiệt độ rồi, sao vẫn còn tức giận như vậy?
Tiểu Thần Long bẹp bẹp cái miệng nhỏ, hai mắt thuần khiết lại vô tội mơ màng nhìn cục đá.
“Đồ đần đi chết đi, đi chết đi! A! Còn không mau mang Tiểu gia đi tắm rửa! Ngươi phải tẩy rửa sạch sẽ cho ta! A!”
Bình luận facebook