Tô Lạc cứ vậy mà chạy, đột nhiên nhíu mày lại.
Cứ để Lạc Hạo Thần chạy như vậy sẽ gây bất lợi cho nàng.
Hiện tại hắn vẫn không biết sự tồn tại của Tiểu Thần Long, một khi bị hắn phát hiện, đến lúc đó sự tức giận vốn dĩ đang nhắm vào cây tương tư sẽ quay sang đổ lên người nàng.
Để tránh họa này, Tô Lạc bắt đầu nghĩ cách.
Trong chốc lát, nàng liền nghĩ ra một chủ ý.
Trong rừng cây rậm rạm âm u này, cây tương tư đã biết mất không rõ tăm hơi.
Nếu như không phải là Tô Lạc và Tiểu Thần Long có thần giao cách cảm, lúc này cũng sớm đã bị mất dấu.
Khi Tô Lạc kéo tay Tử Nghiên liền dồn thêm chút lực, khi Tử Nghiên vừa ngước nhìn, ánh mắt liền chuyển sang phía bên phải.
Hai người hiểu rõ tính tình của nhau, nên cũng hiểu rất rõ ẩn ý của nhau, cho nên Tử Nghiên liền hiểu ngay suy nghĩ của Tô Lạc.
Một, hai, ba!
Đếm tới ba, cả hai người liền chạy về phía bên phải!
Bóng hai người phía trước đột nhiên biến mất, Lạc Hạo Thần như bừng tỉnh, nhưng hắn vẫn định chạy theo phía sau Tô Lạc và Tử Nghiên.
Nhưng rất nhanh trong chớp mắt.
“Các ngươi đi đâu!” Lạc Hạo Thần cau mày.
Bên này rõ ràng không có đường, hai người đó chạy tới làm gì chứ?
Tô Lạc vẫn không quay đầu lại nhưng Tử Nghiên lại quay đầu lại, nhìn Lạc Hạo Thần vẫy tay: “Chạy bên này gần hơn.”
Lạc Hạo Thần cau chặt mày.
Coi hắn là kẻ mù sao? Rõ ràng cây tương tư đó chạy về bên trái, hai người bọn họ lại chạy về phía bên phải, đây chẳng khác nào trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Không lẽ... hai người bọn họ có ý giở trò?
“Nhị thiếu gia.” Đám cao thủ mà Lạc Hạo Thần mang đều đồng loạt dừng lại, từng người một đều đang nhìn hắn, đợi hắn ra kế sách.
Lạc Hạo Thần híp mắt, đưa tay chỉ về phía trước: “Đi!”
Từ đầu tới cuối hắn luôn cảm thấy là Tô Lạc và Tử Nghiên đang cố ý giở trò.
Cho nên, cho nên thứ duy nhất hắn tin tưởng lúc này là những thứ đang xảy ra trước mắt mình.
Vậy rốt cuộc chân tướng sự việc là thế nào?
Tô Lạc và Tiểu Thần Long có cảm ứng, Tiểu Thần Long lúc này đang bị treo trên cây tương tư, cho nên có thể thấy Tô Lạc lựa chọn chạy đường đó là đúng.
Đáng tiếc, Lạc Hạo Thần lại rẽ ngang.
Lại nói tới Tiểu Thần Long.
Trên cả đoạn đường, cây tương tư phát điên đó đã mấy lần muốn quẳng Tiểu Thần Long xuống.
Nhưng Tiểu Thần Long vẫn cứ bám dai như đỉa, bốn chân quắp chặt lấy cành cây, cố sống cố chết bám chặt lấy, cho dù cái cây tương tư đó có làm thế nào cũng không quẳng nó xuống được.
Cây tương tư đó tức chết, định dùng nhánh liễu để trói Tiểu Thần Long lại.
Bởi lực công kích nó lấy làm kiêu hãnh nhất chính là nhánh liễu.
Nhưng, đầu này nó chưa trói xong, đầu kia đã bị Tiểu Thần Long cắn đứt mấy cành rồi.
Cuối cùng, cây tương tư không nhịn được nữa!
Nó bất chấp tất cả, không quay đầu lại mà lựa chọn chạy con đường mà nó cho là an toàn.
Tiểu Thần Long thấy cây tương tư không gây rối nữa, nó xấu hổ lè lè chiếc lưỡi nhỏ của nó ra.
Sau đó, nó lén lút lấy từ trong bụng nó ra một vật gì đó.
Là đôi bao tay bằng tơ lụa.
Trước đó Lạc Điệp Y mang chiếc bao tay này định đi bứt Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu của cây tương tư này.
Đáng tiếc, chiếc cốc của cô ta còn chưa đựng được hạt đậu nào đã bị Tiểu Thần Long đạp bay xa.
Nhưng khi Tiểu Thần Long đạp bay Lạc Điệp Y, nó vẫn rất lý trí, sớm đã lấy trộm được đôi băng tay bằng tơ lụa này.
Tiểu Thần Long hiếu kỳ, đưa cái vuốt nhỏ bé của nó vào trong bao tay.
Đôi bao tay này chỉ vừa với bàn tay người, còn đối với nó, xỏ vào như chui vào trong bao vậy...
Tiểu Thần Long loay hoay một hồi, nhưng vẫn không làm cách nào mà xỏ vừa.
Cây tương tư cứ thế chạy... không biết đã chạy được bao lâu rồi.
Phía trước cuối cùng cũng đã xuất hiện một cái sơn động tối om.
Cây tương tư đó không suy nghĩ gì, liền chui đầu vào trong đó.
Vừa chui vào bên trong, Tiểu Thần Long bất giác lạnh run người.
Cây tương tư lại không ngừng chạy về phía trước... cuối cùng dừng lại ở một chỗ ẩn nấp trong sơn động, sau đó nó lại không biết rằng Tiểu Thần Long sớm đã thò ra nanh vuốt ma quỷ...
Bình luận facebook