Nghe lời Tô Lạc nói xong, cây tương tư càng trở nên ỉu xìu hơn nữa.
Nghĩ tới việc bản thân nó là đường đường là thụ tinh ngàn năm, lại bị một nha đầu cấp năm thu phục làm linh sủng, thật là mất mặt đi quá đi mà!
Cây tương tư cúi gục đầu xuống, những cành cây của nó như chúi hết xuống mặt đất.
Tô Lạc cũng không vui vẻ gì liền xoa xoa đầu nó, rồi sau đó để nó vào trong không gian.
Ai có thể ngờ rằng cái cây tương tư đang tỏ ra chán nản này khi bị thu vào trong không gian, liền phát ra ánh sáng xanh rực rõ, trong nháy mắt đã khôi phục lại dáng vẻ xanh tươi như ban đầu.
Cái dáng vẻ u dột do bị Tiểu Thần Long phá bĩnh ngay lập tức thay đổi trở.
“Ê ê a a!” Cây tương tư không biết nói, nhưng nó cũng vui mừng tới mức rung rinh cành lá của mình, giống như đang diễn tả tâm trạng vui mừng khôn xiết của nó.
Nhìn thấy cây tương tư quá đỗi vui mừng bên trong không gian, khóe miệng Tô Lạc khẽ cong lên.
Không ai có thể từ chối linh khí tỏa ra từ bên trong không gian.
Cây tương tư thuộc hệ thực vật, cho nên cần nhiều không khí thổ nhưỡng hơn, môi trường trong không gian đối với nó mà nói quả thực là một thiên đường.
Nhưng, trong lúc nó đang mừng rỡ reo lên, hận một nỗi chưa thể cắm chặt rễ xuống ngay, lại Tô Lạc vô lương kia lôi ra ngoài.
Phát hiện bản thân đã quay lại môi trường ban đầu, cây tương tư lập tức trở nên không vui vẻ gì, đưa những cành liễu của nó về phía Tô Lạc mà kháng nghị.
“Ê ê a a!” Nó dùng vô số cành liễu vây quanh người Tô Lạc, đung đưa như múa, không ngừng lấy lòng Tô Lạc.
Hai tay khoát trước ngực, kiêu ngạo không nhìn tới.
Không phải là xem thường chủ nhân sao? Không phải gắng gượng đồng ý sao? Hừ hừ, không thèm để ý ngươi nữa.
“Ê ê a a ê ê a a!” Nhìn thấy Tô Lạc không để ý nhìn, quả thật khiến nó cuống lên.
Vừa mới cuống liên, nó liền đưa những cành liễu của nó ra, trực tiếp quấn lấy ngón tay của Tô Lạc!
Tô Lạc chưa kịp trừng mắt đã nhìn thấy những giọt máu đỏ trên ngón tay của mình bay lên, sau đó rơi xuống rễ cây tương tư.
Đúng lúc này, giữa Tô Lạc và cây tương tư phát ra một ánh sáng xanh lấp lánh.
Ánh sáng xanh lấp lánh, linh khí vô cùng đậm.
Rất nhanh, trong đầu Tô Lạc lập tức kết nối với rất nhiều nguồn thông tin về cây tương tư.
“Ê ê a a!” Phải trở về thôi, phải trở về thôi!
Cây tương tư nhìn Tô Lạc làm nũng.
Tô Lạc không chịu được đành lấy tay đỡ trán. Nàng có dự cảm, cái cây mà nàng thu làm linh sủng này cũng sẽ giống như hai đưa trước, cực kỳ thích làm nũng.
“Được rồi, nhưng khi trở vào trong không được làm loạn đó.” Tô Lạc nghiêm mặt dặn dò.
Nếu như không nghiêm, nàng sợ rằng sau khi vào trong sẽ phá nát không gian của nàng.
Vốn dĩ Tiểu Thiên Thiên và Tiểu Thần Long đã ngày ngày cãi nhau rồi, bây giờ lại thêm cái cây này nữa, thì chỉ có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cây tương tư vội vàng gật đầu, bảo đảm nó nhất định sẽ ngoan.
Tô Lạc vừa mới đưa tay để nó đi vào không gian.
Vừa vào trong, cây tương tư như cá gặp nước, vui mừng khôn siết.
Từ đầu tới cuối, Tử Nghiên không nói lời nào, nàng luôn trợn mắt há mồm, ngây gốc nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt mình.
Mãi tới khi Tô Lạc để cây tương tư trở lại vào trong không gian, nàng mới bừng tình trở lại.
“Như vậy cũng được sao?” Tử Nghiên kinh ngạc suýt chút nữa tự cắn vào lưỡi mình.
“Làm sao lại không được chứ?” Tô Lạc ngỡ ngàng nhìn Tử Nghiên.
Lẽ nào mọi người không dùng cách này để thu phục linh sủng sao?
“Rất kỳ lạ sao?” Tử Nghiên cắn răng hàm, trừng mắt nhìn Tô Lạc, nói ra từng chữ: “Đương nhiên là rất kỳ lạ rồi, làm sao mà lại không kỳ lại cho được cơ chứ!”
“Kỳ lạ ở chỗ nào?” Tô Lạc cười khổ sờ sờ mũi mình.
Tử Nghiên hỏi: “Ngươi là luyện dược sư à?”
Tô Lạc mơ hồ gật đầu.
Ánh mắt Tử Nghiên lóe lên: “Vậy ngươi nhất định là thuộc song hệ mộc hỏa đúng không?”
Tô Lạc lại gật đầu.
Bình luận facebook