Nặng quá!
Chỉ trong nháy mắt, Tô Lạc cảm giác toàn thân mình như bị lửa đốt, áp lực nặng đến nỗi chân nàng khuỵu xuống, xương cốt toàn thân rung động “đôm đốp”, tựa như cơ thể sắp sửa nổ tung.
Lẽ nào mình sẽ phải nhận thua như vậy ư? Toàn thân Tô Lạc là mồ hôi hòa lẫn với máu loãng, nàng cắn chặt răng!
Nàng nắm chặt tay, trong lòng vô cùng không phục!
Đúng vào thời điểm quan trọng này.
Trên bầu trời chợt truyền đến một tiếng vang “ầm ầm”.
Tiếng động khiến cho lòng người cảm thấy sợ hãi.
Lại có chuyện gì nữa vậy?
Lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía chân trời nơi phát ra tiếng nổ.
Đột nhiên, một chiếc cẩm bào màu xanh thẫm xuất hiện trên không trung.
Tô Lạc chỉ mới liếc nhìn liền có thể khẳng định: Đó là một nam nhân trung niên vô cùng tuấn mỹ.
Chỉ là nhìn tướng mạo, Tô Lạc cảm thấy có chút quen thuộc, hình như đã từng gặp ở đâu rồi.
Chỉ thấy người đó nhanh nhẹn bay lên giữa không trung, thản nhiên tự đắc nhìn Lạc Thịnh Thiên, liên tục cười nhạo: “Ô, lão bất tử, ngươi đang giáo huấn đệ tử nhà mình hay sao?”
Lạc Thịnh Thiên còn chưa kịp trả lời, Tử Nghiên đã cướp lời hô to: “Bắc Thần tiền bối, Tô Lạc không phải người của Lạc gia!”
Vốn dĩ cướp lời trước mặt tiến bối là rất không lễ độ, nhưng việc gấp không thể chậm trễ, nàng cũng không chú ý nhiều như vậy.
Bắc Thần lão gia tử nghe thấy vậy, ý giễu cợt càng mạnh hơn.
“Ô, nha đầu trong veo như nước này là con nhà ai vậy?”
Tử Nghiên vội vàng chỉ vào Tô Lạc nói: “Nàng ấy là tiểu đồ đệ mà Dung Vân đại sư mới thu nhận, Lạc tiền bối không biết vì sao lại thấy không vừa mắt, nên mới...”
Tử Nghiên biết, Bắc Thần gia tộc và Lạc gia vốn hay bất hòa, lời này của nàng chính là thứ mà Bắc Thần lão gia tử muốn nghe.
Đúng như dự đoán, Bắc Thần lão gia tử lập tức khinh thường chỉ vào Lạc lão gia tử cười ha ha: “Lão bất tử nhà ngươi, lũ ranh con trong nhà mình còn đang bát nháo, lại có thời gian thay Dung Vân dạy đồ đệ sao? Thật là thích lo chuyện bao đồng!”
Chỉ thấy Bắc Thần lão gia tử hời hợt phất tay một cái, áp lực lớn mạnh đang gia tăng trên người Tô Lạc đột nhiên biến mất.
Sắc mặt của Lạc lão gia tử lập tức đỏ lên.
“Cút!” Lạc lão gia tử phẫn nộ quát lớn một tiếng, nhìn thấy người này là thấy phiền rồi.
“Hố hố hố, quê quá hóa khùng hả? Ngươi nói xem với tu dưỡng mấy trăm năm nay của ngươi, đều ném xuống người con chó rồi sao?” Bắc Thần lão gia tử lượn vòng quanh Lạc lão gia tử.
Lạc lão gia tử tử chỉ hận không thể cho ông ta một cái tát: “Câm miệng! Không nói gì cũng không có ai nghĩ ngươi bị câm đâu!”
Thấy bọn họ cãi lộn ầm ĩ, Tô Lạc cảm thấy rất thần kỳ.
Có thể làm ầm lên với Lạc gia lão gia tử, nhất định phải có cảnh giới không khác biệt lắm.
Cho nên Tô Lạc có thể khẳng định, người đã cứu nàng nhất định là gia gia của Bắc Thần Ảnh.
Chỉ là, hai vị này chỉ cần giậm chân một cái là có thể hủy diệt cường giả siêu cấp của một vùng, lại có thể tranh cãi ầm ĩ như con nít vậy sao?
Tô Lạc dụi dụi mắt, cảm thấy vô cùng kì diệu.
Tử Nghiên thấy Tô Lạc bình yên vô sự, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiến lại gần người nàng, nhỏ giọng thì thầm: “Hai vị lão nhân này từ lúc còn trẻ đã là kẻ thù rồi. Nghe nói đánh nhau mấy trăm năm, cho đến tận hôm nay vẫn chưa phân được thắng bại. Cho nên mỗi lần gặp mặt, không phải một trận cãi vã thì sẽ là một trận đánh nhau, vô cùng náo nhiệt.”
Tô Lạc thấy vậy, âm thầm gật đầu.
“Có điều, mặc dù Bắc Thần lão gia tử có lúc hành sự hơi kì cục, nhưng tính tình chính trực, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện cướp đồ của tiểu bối đâu.” Ánh mắt của Tử Nghiên xa xăm, hơi cất cao giọng.
Tô Lạc nhếch đôi môi hình củ ấu cười nhạt. Nha đầu này thật sự đã dốc hết sức vì nàng. Đây có được coi như là nói xấu sau lưng nàng ta không nhỉ?
Có điều, người bạn này thật sự rất đáng giá.
Tô Lạc vô cùng ăn ý với Tử Nghiên, nàng cũng hơi lên giọng.
Bình luận facebook