Nàng xách quang cầu màu trắng lên, cúi đầu nhìn Tiểu Thần Long đang hưng phấn nhảy cẫng lên ở phía bên trong, lập tức lại có cảm giác như đang xách lồng chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch...
Tô Lạc không nói gì, khóe miệng khẽ giật giật.
Thế nhưng việc quan trọng nhất hiện giờ, chính là mau chóng chạy khỏi đây.
Thấy mục tiêu đã được hoàn thành, Tô Lạc xoay người rời đi.
Thế nhưng, Tô Lạc vẫn chưa đi được mấy bước, thanh âm lạnh như băng của Yên Hà Tiên tử lại truyền tới từ phía sau.
“Tới địa lao xem thử, đừng để nha đầu kia tự sát.”
Tô Lạc nghe thấy vậy, mắt trợn trắng nhìn lên.
Cho dù Tô Lạc có chết, cũng tuyệt đối không bao giờ tự sát.
Có điều cũng vì những lời này, Tô Lạc ý thức được, ngày mai lúc mặt trời mọc, thời kì bi thảm của nàng sẽ bắt đầu rồi!
“Để viên thuốc trên bàn vào trong hòm thuốc đi.” Yên Hà Tiên tử nhắm mắt, lạnh lùng phân phó.
“Vâng.” Tô Lạc bắt chước giọng nói của thị nữ kia, cẩn thận trả lời một tiếng.
Sau đó, nàng xoay người nhìn về chiếc bàn.
Quả nhiên nhìn thấy trong một chiếc hộp gấm nho nhỏ có cất một viên đan dược, thế nhưng đó là đan dược gì, Yên Hà Tiên tử không có nói, Tô Lạc cũng không tiện hỏi.
Có điều...Hòm thuốc ở đâu?
Tô Lạc cầm hộp gấm, nhìn xung quanh, nhưng lại không tìm được vị trí của hòm thuốc.
Ừm, nếu như đã không tìm thấy hòm thuốc, vậy tạm thời cứ để ở trong không gian của nàng đi.
Nếu như đã quyết định bỏ trốn, thì Tô Lạc sẽ không từ chối món hời này. Thế là, nàng rất tự nhiên ném Tiểu Thần Long và viên đan dược này vào trong không gian, sau đó định chạy đi.
“Hòm thuốc ở đầu giường, ngươi đi đâu vậy? Còn không mau bỏ vào! Lề mà lề mề, muốn chết hả!” Đúng lúc Tô Lạc chuẩn bị ra ngoài, giọng nói không vui của Yên Hà Tiên tử trên giường truyền tới.
Yên Hà Tiên tử hung hãn quá! Một luồng linh khí đầy sát khí dâng lên!
“Vâng.” Tô Lạc vừa xoắn xuýt vừa bắt đắc dĩ gãi đầu.
Bà phù thủy già này đúng là nói nhiều.
Sắp chạy ra được đến nơi rồi, mà cứ hết lần này đến lần khác giữ nàng lại. Làm sao nàng biết được đầu giường ở đâu chứ!
Tô Lạc muốn chạy lắm rồi, bởi vì nơi này rất nguy hiểm. Ngay khi bà phù thủy già Yên Hà tiên tử mở mắt, sẽ phát hiện ra nàng là giả mạo, đến lúc đó nàng thật sự muốn chạy cũng chạy không thoát rồi.
Đầu giường, đầu giường... Tô Lạc đưa mắt nhìn bốn phía.
Tẩm cung của bà phù thủy già đúng là lớn, chừng bốn trăm, năm trăm thước vuông gì đó.
Nàng tìm mãi mới thấy cái giường lớn kiều diễm.
Trên chiếc giường lớn, phía sát vách tường đúng là có một hòm thuốc màu bạc trắng.
Hòm thuốc!
Thứ mà Yên Hà tiên tử rất xem trọng, chắc chắn không tệ, nói không chừng bên trong lại có bảo bối ấy chứ.
Tô Lạc mở ra xem, phát hiện ra bên trong ngoại trừ ba bốn hộp gốm như trong tay nàng ra, có một dược thảo được ướp lạnh trong hộp gấm băng ngọc,
Trong đó có ba dược thảo mà dưới sự dạy dỗ của mỹ nhân sư phụ, Tô Lạc có biết.
Đó đúng là thứ tốt à! Mặc kệ, đồ tốt đương nhiên phải do mình sở hữu. Người nhìn thấy cũng có phần mà.
Tô Lạc lén lút quay đầu, phát hiện Yên Hà tiên tử vẫn đang nhắm mắt, dường như đang ngủ.
Tô Lạc không chút khách khí nào, nàng rón rén mang hết chỗ thiên tài địa bảo này quy về sự sở hữu của mình.
Ngoài số thảo dược này ra, Tô Lạc còn tìm thấy hai viên Linh Đạn Cầu.
Mắt Tô Lạc sáng lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Hừ hừ, bà phù thủy già biến mặt nàng thành như vậy, còn không biết sau này có thể chữa được không. Bây giờ nàng đánh cắp đồ của bà ta, cũng coi như là hả giận.
Thế là, Tô Lạc làm ra vẻ bỏ hộp gấm nhỏ vào trong hòm thuốc, sau đó giả vờ để hòm thuốc lại chỗ cũ.
Bình luận facebook