Bà ta tuy rằng nói tạm thời không được hại chết Tô Lạc, nhưng nàng lại không có ý định bỏ qua cho Tô Lạc.
Bà ta phất tay áo, một ngọn lửa tóe lên trên đỉnh ngòi thuốc.
Trong nháy mắt, ngọn lửa lan ra rất nhanh.
“Lão vu bà, bà không phải nói là tha cho ta sao?” Tô Lạc tức giận lớn tiếng kêu.
“Mơ mộng hão huyền! Lão nương nói tạm thời không giết ngươi, chứ không nói tha cho ngươi!” Yên Hà tiên tử tuy rằng tức giận, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Lời nói vừa dứt, Yên Hà tiên tử liền thò tay ấn đầu Tô Lạc một cái, rồi lấy đại vật liệu nào đó làm thành cái vung, đậy kín cả nồi thuốc lại.
Trong nồi thuốc, vốn dĩ đang sáng sủa trong nháy mắt liền trở nên tối om.
“Nha đầu thối, vừa lòng chưa, thuốc ở trong nồi này đều là loại hiếm có khó tìm, cho dù có bán ngươi đi thì cũng không mua nổi đâu, bây giờ ngươi có cơ hội để thưởng thức rồi đó.” Yên Hà tiên tử hừ lạnh mấy tiếng: “Chỉ đáng tiếc trong đó không có Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu, nếu không nha đầu ngươi há không phải trực tiếp tăng đến luyện dược sư cao cấp sao?”
Đáng tiếc, nồi thuốc đã bị đậy lại, nên Tô Lạc không nghe thấy gì.
Bên dưới nồi thuốc, ngọn lửa đỏ đang nhảy múa và lan rộng cháy dữ dội.
Ngọn lửa luôn cháy trên mặt đất, nhưng lại không để bén tới đáy nồi.
Yên Hà tiên tử cũng không rời đi, bà ta ngồi một bên, hai mắt nhắm chặt, ở trong trạng thái tu luyện.
Đồng thời, vẫn canh chừng Tô Lạc.
Bởi bà ta muốn nhìn thấy dung mạo của Tô Lạc đầu tiên.
Trong lúc đó, trong nồi thuốc bị đóng kín này, một màu đen đang bao trùm, tối tới mức không nhìn thấy cả bàn tay mình.
Trong nồi thuốc, nhiệt độ đang không ngừng tăng lên.
Còn Tô Lạc lúc này đang nóng đỏ cả người ngồi giữa nồi thuốc.
Nước thuốc rất nhiều, ngập tới tận gần cổ nàng.
Cùng với nhiệt độ không ngừng tăng cao, nước thuốc đen xì này cũng dần nóng lên.
Nếu so sánh với nước, thì độ sôi của nước thuốc cao hơn rất nhiều.
Tô Lạc lúc này chỉ có một cảm giác, đó là đau.
Nóng bức khó chịu, cộng với đau rát dữ dội... những khổ cực này không ngừng truyền tới đại não của nàng.
Tuy rằng nhiệt độ có cao, nhưng Tô Lạc vốn dĩ là thuộc tính hỏa, cho Tô Lạc vẫn chịu được mức nhiệt độ hiện tại.
Nhưng thời gian trôi qua, nhiệt độ trong nồi càng ngày càng tăng cao.
Nước thuốc đen xì trong nồi nổi lên từng bong bóng lớn, phát ra những tiếng lục bục lục bục.
Vừa bắt đầu Tô Lạc vẫn còn có thể chịu đựng được, nhưng càng về sau, làn da ngọc ngà trắng nõn của nàng bắt đầu chuyển sang đỏ, và bắt đầu sưng lên...
Ý thức của Tô Lạc cũng bắt đầu mơ hồ dần.
Lão vu bà này không phải muốn để nàng chết cháy đấy chứ!
Trong lúc Tô Lạc đang mê man, nàng nhớ lại chuyện ngày đó ở trên đảo hoang núi vắng.
Lúc đó nàng bị vây hãm trong hang động hỏa diệm, sức nóng bốn bề xung quanh cao tới chết người, nàng vừa đi vào đã bị hun nóng tới mức ngất đi.
Lúc đó, nàng làm thế nào?
Trong đầu Tô Lạc đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.
“Cục đá!”
Làm sao mà nàng lại quên mất đại công thần này chứ?
Vậy là Tô Lạc nhanh chóng đưa tay vào không gian tìm kiếm, mất một lúc sau, mới tìm thấy viên đá trong đống mớ cỏ hỗn độn đó.
“Hừ, bây giờ mới nhớ tới tiểu gia, thật chẳng ra sao!” Tiểu Thiên Thiên kiêu ngạo nhìn Tô Lạc, ánh mắt đỏ lên như khiêu khích.
“Ta chỉ là muốn kiểm tra xem độ nhẫn nại của bản thân mình chút thôi.” Tô Lạc bình tĩnh nói.
Tô Lạc để viên đá đặt vào trong nước thuốc đang nóng hôi hổi, trong chốt lát đã hiệu nghiệm luôn.
Nhiệt độ trong nồi thuốc bắt đầu giảm, cuối cùng không còn nóng cũng không còn lạnh nữa, nhiệt độ trở nên dễ chịu hơn nhiều.
Được đằm mình trong nhiệt độ thoải mái như vậy, Tô Lạc chỉ cảm thấy toàn thân như được thả lỏng.
Đúng lúc này, nàng cảm thấy đầu óc mình nhẹ bẫng, sáng sửa hơn nhiều.
Bình luận facebook