Tô Lạc muốn mượn cơ hội lừa dối cho xong chuyện cũng không khó gì.
Lúc này, Tô Lạc mặc bộ quần áo giả dạng này, rất có mục đích mà bơi thẳng đến trạm kiểm soát phía trước.
Đường sông thực nhỏ.
Tô Lạc thực nhanh đã bơi tới giữa sông.
Trong quá trình này, nàng vài lần đều thiếu chút nữa đụng phải người khác.
Nhưng khi đối phương nhìn thấy quần áo mà Tô Lạc đang mặc trên người, tất cả đều không hoài nghi thân phận của nàng, ngay cả chào cũng không chào đã bơi đi mất.
Dần dần Tô Lạc cũng đã hiểu ra.
Những ngươi này hiển nhiên chính là pháo hôi chuyên tuần tra dưới đáy sông, bọn họ bơi qua bơi lại ở trong sông.
Mục đích chính là đụng tới mình, sau đó gây ra tiếng động…
Tô Lạc âm thầm may mắn trong lòng, may mắn mình không hề sơ sẩy mà gây ra bất kì âm thanh gì.
Lúc này, Tô Lạc đã bơi tới bên cạnh đường sông.
Nàng nghĩ, hai bên bờ sông chắc chắn sẽ có lỗ nhỏ khi các con thuyền dừng lại kiểm tra.
Lúc này, nàng quan sát bốn phía một chút.
Hiện chung quanh vô cùng yên tĩnh, trong tầm mắt không nhìn thấy bất kì người nào.
Mà mấy mét phía trước chính là cửa ra.
Tô Lạc không yên tâm, lại phóng linh lực tiếp tục kiểm tra tình huống trong phạm vi trăm mét xung quanh, nhưng kết quả mà nàng có được cũng giống y hệt những gì mà nàng nhìn thấy.
Chẳng lẽ nơi này lại lơi lỏng như vậy? Tô Lạc có chút nghi ngờ.
Nàng thử đi về phía trước một chút.
Bỗng nhiên, trong đầu Tô Lạc truyền đến một giọng nói lười biếng.
“Không muốn chết thì không được đi về phía trước.”
Giọng nói này đương nhiên là của hòn đá nhỏ Tiểu Thiên Thiên.
Thằng nhóc con này có kiến thức rộng rãi, tuy rằng ngạo kiều, nói chuyện khó nghe, nhưng chưa có lần nào mà hắn nói không đúng.
Tô Lạc tức khắc dừng lại động tác: “Ta cũng cảm thấy có chút kỳ quặc.”
Tô Lạc nghĩ nghĩ, bắt lấy một con cá vừa bơi qua ném thẳng về phía trước.
Ngay tức khắc phía trước truyền đến âm thanh xột xoạt.
Một dòng điện mãnh liệt lóe qua.
Con cá nhỏ kia đã bị điện giật nát bấy không còn một mảnh.
Tô Lạc híp đôi mắt lại.
Yên Hà lão vu bà quả nhiên đặt thêm một cái bẫy ở đây.
“Cái này gọi là Hạ Thủy Thiên Lôi Trận.” Trong không gian, Tiểu Thiên Thiên lười biếng mà bắt chéo chân, chậm rì rì mà nói: “Trong phạm vi năm mươi dặm bên dưới đáy nước đều có Hạ Thủy Thiên Lôi Trận. Không nghĩ tới, nhiều năm như vậy, vẫn có người biết dùng Hạ Thủy Thiên Lôi Trận.”
Sắc mặt Tô Lạc khẽ biến: “Trong phạm vi năm mươi dặm đều có trận pháp này?”
“Người này có tu vi quá thấp, chỉ có thể khống chế phạm vi năm mươi dặm nhỏ nhoi, không thú vị.” Tiểu Thiên Thiên bĩu môi.
Tô Lạc co rút khóe miệng.
Nàng dám khẳng định, người đã lặp nên Hạ Thủy Thiên Lôi Trận này tuyệt đối chính là Yên Hà lão vu bà.
Nhưng người có tu vi cường đại như nàng, đều bị thằng nhóc Tiểu Thiên Thiên này chê là tu vi quá thấp kém, thật không biết là hắn nghĩ như thế nào.
“Ngươi thử có tu vi cường đại cho ta xem đi.” Tô Lạc cạn lời.
Trong một mảnh đáy nước này, phía dưới là Thiên Lôi Trận, phía trên lại có người không ngừng kiểm ta… Tô Lạc cảm thấy mình là cá trong chậu, trốn như thế nào đều trốn không thoát.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có hai thân ảnh một trái một phải phóng thẳng đến chỗ Tô Lạc.
Hai người kia có thực lực không yếu, người vừa rồi mới bị Tô Lạc xử lý không thể so sánh được.
“Đội trưởng của các ngươi đâu?” Dưới đáy nước, người bên trái dùng bụng truyền âm cho Tô Lạc.
Đội trưởng? Tô Lạc chỉ phía trước: “Bên kia.”
“Vậy còn không mau đi!” Người bên trái hung hăng mà trừng Tô Lạc.
May mắn đang ở trong bóng đêm, quầng thâm trên mắt Tô Lạc hợp làm một với bóng tối, đối phương nhìn không thấy.
Nghe vậy, Tô Lạc nhanh chóng bơi về phía trước.
Nếu bọn họ kêu nàng đi, nàng vẫn nên đi nhanh thôi, lỡ xảy ra vấn đề gì…
Bình luận facebook