Âu Dương Vân Khởi lúc này mới hoàn hồn, hắn khôi phục sự trấn định, tức giận mà gõ đầu tiểu nha đầu: “Nhỏ mà lanh quá, được rồi, muội đi chỗ khác chơi đi.”
Tiểu nha đầu liền chạy đến cánh đồng nhỏ gần đó, Âu Dương Vân Khởi cũng không phản đối.
Lúc này, tất cả lực chú ý của hắn đều tập trung trên người Tô Lạc.
“Ngươi tên là Vân Lạc?” Đôi mắt hắn híp lại, ánh mắt phức tạp.
Thân hình Tô Lạc lúc này cứng đờ, sống lưng phát lạnh, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm chặt thành quyền. Nàng nỗ lực khắc chế tâm tình hiện tại của mình để không nhào lên đánh hắn!
Vân Khởi, Âu Dương Vân Khởi!
Cho dù hắn hóa thành tro thì nàng cũng nhận ra!
Nhưng mà hiện tại không phải là lúc kích động. Tô Lạc hít sâu một hơi, cố gắng che giấu cảm xúc thật trong lòng, vẻ mặt bên ngoài chẳng có chút thay đổi nào.
Có lẽ, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.
Cõ lẽ, Âu Dương Vân Khởi ở thời đại này chỉ trùng hợp có cùng diện mạo với Vân Khởi của kiếp truớc thôi.
Trong lòng Tô Lạc không ngừng lừa mình dối người.
Lúc này, tiểu công chúa Ngọc Lâm lại chọc chọc vào cánh tay Tô Lạc: “Hai người các ngươi thật là kỳ lạ, mới gặp nhau lần đầu thôi mà đã nhìn nhau đến ngây người ra rồi. Hay là, hai người các ngươi bái đường tại đây luôn đi!”
Lời nói của tiểu công chúa Ngọc Lâm luôn khiến người khác phải kinh ngạc, mọi người chung quanh đều hít vào một hơi.
Đường đường là hoàng tử điện hạ, sao có thể cùng một cung nữ nhỏ nhoi mà...
Tiểu công chúa nói chuyện thật là không kiêng nể gì cả.
Mọi người vốn dĩ còn nghĩ rằng Tam hoàng tử điện hạ sẽ khiển trách tiểu công chúa Ngọc Lâm. Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, Tam hoàng tử điện hạ không hề khiển trách hay la mắng gì.
Hắn không những không khiển trách, ngược lại còn cười, nụ cười tươi mát như gió xuân khiến lòng người say mê.
Âu Dương Vân Khởi nắm tay tiểu công chúa Ngọc Lâm, cười nói: “Muội còn muốn làm bà mối nữa sao?”
“Không muốn, nhưng mà vợ của Tam hoàng huynh phải do Ngọc Lâm muội tìm.” Tiểu nha đầu tràn đầy tự tin, ưỡn ngực nói chuyện, ra vẻ rất hợp tình hợp lý.
“Vì sao?” Âu Dương Vân Khởi trêu trọc nàng.
“Không nói cho huynh biết đâu.” Tiểu Ngọc Lâm khóe miệng cong cong.
Qua mấy ngày cẩn thận quan sát, tiểu công chúa thấy Vân Lạc không những xinh đẹp, mà chỉ số thông minh cũng không thấp, chỉ hơi kém nàng chút thôi, vô cùng thích hợp làm tẩu tử của nàng.
Cái gì mà môn đăng hộ đối, cái gì mà thân phận cách biệt, đối với tiểu công chúa mà nói tất cả đều như gió thoảng mây bay, không quan trọng.
Tiểu công chúa Ngọc Lâm quay mặt đi chỗ khác, bàn tay nhỏ bé tự nhiên mà kéo tay Tô Lạc.
Tâm tình của Tô Lạc lúc này rất phức tạp, bàn tay lạnh cóng, cứng đờ, nàng định hất tay Ngọc Lâm ra, nhưng sợ Âu Dương Vân Khởi nhìn ra sơ hở, nên trong lòng lúc này cực kỳ rối rắm.
“Vân Lạc, tay ngươi lạnh quá, không phải ngươi bị bệnh chứ?” Tiểu công chúa nói gì không nói, lại bắt trúng chuyện này mà nói.
Tô Lạc tức giận đến mức thiếu chút nữa trợn mắt.
Trước mặt biết bao người, Tô Lạc thân là đào phạm đang cố gắng để bản thân không quá nổi bật, nhưng tiểu công chúa thì ngược lại, hết lần này đến lần khác đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió.
Tô Lạc chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài: “Ta không sao, tiểu công chúa đừng lo lắng.”
“Không được, ngươi là người của bản công chúa, bản công chúa sao có thể không lo lắng?” Tiểu công chúa trực tiếp đẩy Tô Lạc hướng đến chỗ Âu Dương Vân Khởi: “Tam ca ca, huynh không phải là luyện dược sư sao? Mau mau xem bệnh cho Vân Lạc tỷ tỷ.”
Cũng không biết tiểu nha đầu lấy sức lực ở đâu ra, đẩy một cái khiến Tô Lạc nhất thời không chuẩn bị, lảo đảo sắp ngã.
Cùng lúc đó, Âu Dương Vân Khởi theo bản năng mà đỡ lấy vai nàng, giúp nàng đứng vững.
Vừa tiếp xúc với đôi tay kia, trong lòng Tô Lạc tức khắc giận dữ, nàng lạnh giọng, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Buông tay!”
Nhất thời, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động.
Mọi người ở đây đều hít vào một hơi!
Chỉ là một cung nữ nho nhỏ, vậy mà dám khiển trách Tam hoàng tử điện hạ! Quả thật là to gan lớn mật!
Phải biết rằng, Tam hoàng tử hiện giờ đã khác xưa rất nhiều.
Hắn hiện giờ, chính là nhân vật số một trong thế hệ trẻ của nước Tây Tấn.
Bình luận facebook