Nàng ngồi ở vị trí của phu xe, hai chân buông thõng, đung đưa lay động, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ.
Tô Lạc tỏ vẻ như không có việc gì mà gật gật đầu: “Vui.”
Trong hoàng cung có Linh Vũ Bộ mà nàng đang cần, sao nàng có thể không vui được?
“Vân Lạc, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ không đem ngươi dâng tặng cho Tam ca ca, cho dù huynh ấy có dùng bánh donut để trao đổi, ta cũng sẽ không đồng ý!” Tiểu công chúa rất có khí chất mà nói.
Tô Lạc hít thở không thông.
Bánh donut? Vân Khởi, xem ra bản lĩnh dỗ trẻ con của ngươi không nhỏ chút nào.
Không biết từ khi nào, Vân Khởi đã phóng ngựa đến bên cạnh xe ngựa.
Tiểu công chúa Ngọc Lâm toét miệng cười, lộ rõ hai cái răng cửa đang chờ mọc răng mới, tiểu công chúa đang muốn hưng phấn mà la lớn lên, nhưng Vân Khởi lắc đầu ra hiệu.
Tiểu công chúa xưa nay cổ quái, rất biết nhìn mặt đoán ý, thấy vậy liền vội che cái miệng nhỏ lại.
Vân Khởi đem một túi giấy dầu nhét vào trong lòng tiểu công chúa, sau đó xoay người thúc ngựa rời đi.
Tiểu công chúa nhìn cái túi được dúi vào lòng mình, khoé miệng treo lên một nụ cười hồ ly giảo hoạt.
Đây chính là màn thầu của Đào Nhiên Cư.
Đào Nhiên Cư chỉ có duy nhất một quán trong kinh thành, ở ngoài hoàn toàn không có chi nhánh thứ hai.
Thấy Tam ca ca và con ngựa của huynh ấy vẫn còn vương sương sớm trên người, tiểu nha đầu liền biết chắc chắc là Tam ca ca tự mình cưỡi ngựa vào thành mua mấy cái màn thầu này về.
Từ chỗ này mà chạy vào thành rồi chạy về, ít nhất cũng phải khoảng ba canh giờ... Chà chà, xem ra Tam ca ca lần này thực sự để tâm.
Tiểu nha đầu ôm túi giấy dầu chui vào trong thùng xe.
Cặp mắt đen nhánh to tròn hoạt bát linh động khẽ xoay chuyển, cái miệng khi cười rộ lên sẽ lộ ra thêm hai cái răng khểnh đáng yêu, nhìn vô cùng dễ mến.
Tô Lạc lúc này đang ngồi khoanh hai chân, tiến vào trạng thái tu luyện.
Từ tối hôm qua, sau khi trở về, nàng vẫn luôn ở trong không gian tu luyện.
Gần đây vẫn luôn bị đuổi giết, thực lực của nàng bị trì trệ, khó có tiến bộ. Điều này khiến cho nguy hiểm quanh nàng tăng thêm một phần.
Thật ra vừa rồi Vân Khởi cưỡi ngựa qua đây, nàng có cảm ứng được, nhưng nàng không nghĩ sẽ đối mặt với người nọ, cho nên nàng làm như không biết.
Tô Lạc chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt bình tĩnh nhìn tiểu công chúa Ngọc Lâm.
Nàng cảm thấy mình cần nói chuyện rõ ràng với tiểu nha đầu tính tình cổ quái này, tránh cho nàng nối loạn dây tơ hồng.
Tiểu công chúa hoàn toàn không biết tâm tư của Tô Lạc, nàng hưng phấn mà chào hỏi: “Vân Lạc, mau đến ăn sáng này! Đây là màn thầu của Đào Nhiên Cư trong kinh thành đó nha!”
“Ừm.” Tô Lạc nhàn nhạt đáp lại.
Tiểu công chúa gãi gãi đầu.
Nàng vừa nói ra cụm từ Đào Nhiên Cư trong kinh thành, sao Vân Lạc không có phản ứng?
Tiểu công chúa lại cao giọng: “Kinh thành còn cách xa nơi này, ra roi thúc ngựa vừa đi vừa về cần phải tốn đến những ba canh giờ cơ đấy!”
Tô Lạc lại nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
“Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không hiếu kỳ là ai chạy đi mua mỹ vị màn thầu này sao?” Tiểu công chúa dần thiếu kiên nhẫn.
“Dù gì thì cũng là hộ vệ ở dưới, ai mua cũng có khác nhau sao?” Tô Lạc ra vẻ đương nhiên mà nhìn tiểu công chúa một cái.
Tiểu công chúa lập tức nổi giận, vỗ cái bàn nhỏ, kháng nghị: “Là Tam ca ca đó! Tam ca ca tự mình chạy đến kinh thành mua rồi lại chạy về!” Tam ca ca của nàng cho đến bây giờ vẫn chưa từng để ý cô nương nào như vậy.
Tô Lạc cười nhạt: “Ngươi tin thật sao?”
Tiểu công chúa buồn bực đến nội thương: “Là thật! Là đích thân Tam ca ca tự đi mua đó! Nếu ngươi không tin... không tin thì ngươi nhìn huynh ấy và ngựa của huynh ấy đi!”
Tâm ý tốt của Tam ca ca quyết không thể bị hiểu lầm! Kia rõ ràng chính là sương sớm vương đầy trên trán, nhìn qua là biết.
Tô Lạc nhẹ nhàng bâng quơ mà nhìn nàng một cái: “Cưỡi ngựa đi hứng một tầng sương sớm mà thôi, có gì khó đâu?”
Mặc dù Tô Lạc biết rõ màn thầu này thật ra là Vân Khởi phóng ngựa ba canh giờ mới mua trở về được cho nàng, nhưng nàng vẫn ra vẻ không biết gì cả, cố ý bẻ cong sự thật.
Bình luận facebook