Tô Lạc nghỉ chân ở ngoài cửa, tinh tế quan sát một lượt.
Trục của này bôi trơn không tốt, nếu mở cửa thì sẽ phát ra tiếng động.
Trong lòng Tô Lạc âm thầm do dự, nghĩ cách giải quyết.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên, trong lòng Tô Lạc nhảy dựng, nàng nhanh chóng chuyển tới sau lưng cây cột để trốn.
Cửa trước kẽo kẹt mở ra.
Một tiểu thái giám bước ra.
Tận dụng thời cơ không thể ngờ tới.
Tô Lạc lặng yên đến sau lưng hắn, một nhát chặt xuống…
Tiểu thái giám hoàn toàn không biết rằng sẽ có người dám đến điện Vân Hoa giương oai, chờ đến khi hắn biết rồi, thì đã ngất đi mất.
Kéo thân mình tiểu thái giám giấu vào góc tường, Tô Lạc lách mình qua cửa, sau đó kẽo kẹt đóng cửa phòng lại.
Dù sao đi vào hay đi ra thì thanh âm chuyện động của cửa khẳng định là giống nhau.
Tô Lạc xoay người, phát hiện bên trong rất tối, dường như duỗi tay không thấy năm ngón tay.
Nhưng mà chuyện này không làm khó được nàng.
Vân Khởi kiếp trước có thói quen đào một cái hang hình vuông ở giữa giường, để cất giữ bảo bối.
Bởi vì Tô Lạc không có manh mối, cho nên chỉ có thể tìm từ điểm đó thôi.
Bên trong tẩm điện của Vân Khởi không có một bóng người.
Trong lòng Tô Lạc thầm cảm thấy may mắn. May mắn hắn không ở đây, bằng không, nàng cần phải phí một lượt công phu thật lớn rồi.
Tô Lạc nhảy ba bước đã tới bên mép giường.
Đây là một chiếc giường được chế tác từ gỗ hoa cúc lê quý báu. Bốn phía chạm trổ hình long phượng, màn che uốn lượn, đẹp đẽ mà xa hoa, mang nét đẹp cổ kính.
Nhưng Tô Lạc không có tâm tư thưởng thức mấy thứ đó, nàng trực tiếp sờ đến vị trí ở giữ giường đệm.
“A!” Tô Lạc thở nhẹ một tiếng.
Không ngờ rằng nàng thật sự đoán đúng rồi. Tấm ván gỗ ở vị trí này có một chút không giống với những chỗ khác.
Đương nhiên, nếu không cẩn thận tìm kĩ, thì khẳng định là nhìn không ra.
Xốc khăn trải giường lên, lộ ra mặt phản bằng phẳng như nhau.
Tay Tô Lạc liên tục đánh bảy lần vào vị trí trung tâm kia.
Ba cái dài bốn cái ngắn. Đây là ước định kiếp trước của nàng và Vân Khởi.
“Bộp!” Một âm thanh rất nhỏ vang lên, trên mặt phản kín kẽ, bỗng nhiên xuất hiện một cái hang hình vuông.
Nhìn tấm ván gỗ chậm rãi tách sang hai bên, khóe miệng Tô Lạc vẽ lên một nụ cười phức tạp.
Nếu Vân Khởi biết, nàng dựa vào thói quen kiếp trước mà tìm thấy chỗ này, có phải hắn sẽ tức chết hay không?
Tô Lạc lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ rối loạn lung tung trong đầu.
Lúc này, cửa động nho nhỏ đã hoàn toàn mở ra.
Bên trong có một chiếc hộp gỗ làm bằng gỗ tử đàn.
Dựa vào ánh sáng mờ mờ, Tô Lạc thấy rõ ràng chữ khắc trên nắp hộp.
“Linh Vũ Bộ pháp tắc”
Không sai, đúng là thứ nàng muốn tìm!
Trong lòng Tô Lạc tức khắc phấn chấn. Vốn tưởng rằng nàng còn phải tốn nhiều công sức, mà không ngờ rằng, nàng tìm được dễ dàng như vậy.
Nhưng mà Tô Lạc cũng không có lỗ mãng mà trực tiếp lấy hộp gỗ tử đàn đi.
Phải biết rằng, Vân Khởi luôn luôn nham hiểm, hắn có vô số thủ đoạn để dối phó với kẻ dám trộm bảo bối của hắn.
Mà thủ đoạn Vân Khởi dùng đối phó với người khác, Tô Lạc trước giờ vẫn quen thuộc.
Ống tay áo phất lên, một thanh đao lạnh lẽo, nguy hiểm xuất hiện trong tay Tô Lạc.
Trong đêm tối, thanh đao như một dòng sông băng, tỏa ra hơi lạnh nghiêm nghị.
Tô Lạc dùng thanh đao, nhẹ nhàng mà lướt qua bốn mặt của hộp gỗ tử đàn, quả nhiên khiến nàng tìm được một sợi dây dài thật mỏng.
Sợi dây mỏng được nối vào mặt dưới của hộp gỗ. Nếu có kẻ nào đánh cắp hộp, thì hậu quả sẽ vô cùng xấu.
Tô Lạc lần theo sợi dây mảnh, quả nhiên, nàng phát hiện nó nối với một cơ quan giấu trong góc.
Nếu không cắt đứt sợi dây này mà trực tiếp lấy hộp đi, thì nàng sẽ phải đối mặt với ám khí từ bốn phương tám hướng phóng tới.
Bình luận facebook