Tô Lạc co rút khóe miệng, lắc đầu: “Ta cũng không biết…”
Kỳ thật, nàng sao có thể không biết?
Khi nàng có thể dùng ngày sinh nhật của mình để mở ra hộp bí mật của người khác, này nghĩa là gì?
Thân mình Tô Lạc cứng đờ, tay run nhè nhẹ.
Vân Khởi… Hắn rốt cuộc muốn như thế nào! Hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì?
Sau khi làm ra chuyện như vậy, hắn sao còn có mặt mũi dùng ngày sinh nhật của nàng làm mật mã?
“Tiểu Lạc, sao ngươi lại tức giận vậy?”
Mắt thấy Tô Lạc nắm chặt tay, gân xanh trên trán cũng trồi lên, Tử Nghiên cảm thấy khó hiểu cực kỳ.
Nàng thật sự không nghĩ ra Tô Lạc đang tức giận cái gì.
Hộp này không phải đã mở ra rồi sao? Tuy rằng không biết Tiểu Lạc mở ra bằng cách nào… Nhưng xác thật cũng đã mở ra, chuyện này không phải nên vui vẻ mới đúng sao?
“Ta không tức giận.” Tô Lạc hít sâu một hơi, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười: “Ngược lại, ta thật vui vẻ.”
“A, vậy là tốt rồi.” Tử Nghiên gật gật đầu.
“Tới, nhìn xem bí kíp bên trong rốt cuộc tuyệt diệu đến mức nào.” Tô Lạc nói sang chuyện khác.
Qúa trình trộm cái hộp này quả thực là biến đổi bất ngờ, tình tiết phập phồng, nếu lại là hàng giả, Tô Lạc cảm thấy nàng nhất định sẽ đi đâm đầu vào đậu hủ.
Ngón tay dài nhỏ như bạch ngọc nâng cái hộp lên…
Nhưng mà trong nháy mắt, tươi cười trên mặt hai người đều đọng lại bên khóe miệng.
Bên trong hộp rỗng tuếch, không có gì hết.
Hai người nhìn nhau.
“Bên trong không có gì hết…” Tử Nghiên cạn lời mà nhìn Tô Lạc.
“Ta thấy được.” Tô Lạc cũng nói không rõ trong lòng là cảm giác gì.
Phí nhiều công sức như vậy, tránh thoát địch nhân thật mạnh, thật vất vả chạy đến hoàng cung Tây Tấn, lại phí sức chín trâu hai hổ, thậm chí còn phải sử dụng mỹ nhân kế mới có thể lấy được cái hộp gỗ này…
Thế nhưng nó trống rỗng!
“Nhưng mà không có khả năng.” Tử Nghiên nghiêng đầu, ngón tay nhỏ dài đâm cái hộp gỗ nhỏ của Tô Lạc: “Thứ này được bảo hộ nhiều lớp như vậy, lại còn có khóa mật mã, thấy thế nào đều không giống như là giả.”
Tô Lạc gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với quan điểm của Tử Nghiên.
Vân Khởi không phải người bình thường, bề ngoài ôn hòa của hắn cất dấu xảo trá xấu xa, muốn cướp bảo bối từ trên tay hắn là khó khăn rất lớn.
Tô Lạc dùng tay rà sát phần dưới của chiếc hộp, cẩn thận đụng vào.
Thấy động tác của Tô Lạc, Tử Nghiên nghĩ một chút đã hiểu rõ: “Chẳng lẽ hộp gỗ tử đàn này còn có tường kép? Nhưng này không phải chỉ liếc mắt một cái là đã có thể nhìn thấy hết sao?”
Tử Nghiên khoa tay múa chân tìm bên trong hộp và bên ngoài hộp.
Bỗng nhiên, đôi mắt của Tô Lạc đột nhiên sáng ngời, có!
“Là thủ thuật che mắt.” Tô Lạc nở nụ cười.
May mắn người lấy được cái hộp này là mình, nếu là người khác, chắc chắn sẽ bị Vân Khởi xoay quay mòng mòng.
Nếu là người khác, lao lực trăm cay ngàn đắng chỉ lấy được một cái hộp không, vô cùng có khả năng sẽ vứt nó đi. Đây là chỗ xảo trá của Vân Khởi.
Tô Lạc đánh ngón tay dưới đáy hộp bảy lần, ba lần dài bốn lần ngắn.
Thực mau, đáy hộp đã tách ra hai bên.
Sau đó, quyển sách hơi mỏng kia liền xuất hiện.
“Linh Vũ Bộ Pháp Tắc, là thật này!” Tử Nghiên chọt cánh tay của Tô Lạc, ý bảo nàng đi lấy.
Tô Lạc thật cẩn thận mà lấy quyển sách này ra.
Thật không dễ dàng mà…
Vì được đến quyển sách này, nàng đã phải trải qua quá nhiều khó khăn.
Nhưng giờ thì tốt rồi, rốt cuộc cũng tới tay.
Tô Lạc nghĩ như thế, liền mở ra trang thứ nhất…
Trang thứ nhất, trống.
Trang thứ hai, trống.
Trang thứ ba, trống.
Trang thứ tư…
Toàn bộ quyển sách đều trống không!
Bình luận facebook