Nam Cung Lưu Vân nhanh chóng bước về phía trước, sắc mặt đen đến nỗi chảy ra nước.
Hắn không quan tâm Tô Lạc giẫy dụa, lực đạo mạnh mẽ mà hữu lực.
Bàn tay Tô Lạc bị hắn siết đến nỗi xương muốn vỡ vụn, nàng yếu ớt mà nói: “Nam Cung Lưu Vân, ngươi nhẹ tay được không?”
Mặt Nam Cung Lưu Vân như sương lạnh bao phủ, quanh thân tản ra hơi thở nguy hiểm.
Bước chân hắn không những không chậm lại, mà còn nhanh lên!
Lôi kéo thật mạnh, dường như lôi Tô Lạc đến té ngã.
Bộ dạng của Nam Cung Lưu Vân như vậy, thì nàng làm thế nảo để trấn an hắn đây? Tô Lạc cảm thấy đầu đau nhức.
Không biết đi được bao xa, Nam Cung Lưu Vân rốt cuộc dừng lại bên một khe suối, ở giữa khu rừng già, sâu trong núi, cây cổ thụ xung quanh che hết trời.
Bóng dáng hắn, tản ra hơi thở tràn ngập phẫn nộ hắc ám và sát khí khiến người sống không muốn đến gần.
Tô Lạc không nói gì, chỉ nhìn hắn.
Bỗng nhiên, Nam Cung Lưu Vân xoay người, trực tiếp ép nàng lên một gốc cây cổ thụ, mười người ôm mới hết.
Mặt Nam Cung Lưu Vân đen tới nỗi có thể vắt ra nước. Hắn hung dữ mà bóp chặt cằm Tô Lạc: “Tô Lạc, ngươi không chịu nổi cô đơn sao? Mới hơn một năm, mà ngươi đã nhịn không nổi, chạy đi tìm tiểu tam tiểu tứ hả?”
Đáy mắt Nam Cung Lưu Vân đầy nguy hiểm, tàn nhẫn và không chút lưu tình.
Tô Lạc muốn giải thích: “Chuyện này không phải như ngươi nghĩ đâu…”
Nam Cung Lưu Vân lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm Tô Lạc, gằn từng chữ một, thanh âm âm ngoan: “Không giống như ta nghĩ, vậy thì nó như thế nào? Nói cho ta biết, ngươi và Âu Dương Vân Khởi qua lại với nhau từ khi nào? Nói!”
Một chữ cuối cùng kìa, Nam Cung Lưu Vân dường như là rít gào, rống giận.
Cách đó không xa, một con gấu mẹ mang theo hai con gấu con ra khỏi hang đi dạo. Bọn chúng bị thanh âm chấn động của Nam Cung Lưu Vân…
Ba con gấu tức khắc ngửa mặt lên trời, hộc máu, rồi ngã xuống đất mà bỏ mạng.
Một cảm giác kinh sợ chưa từng có dâng lên trong đáy lòng Tô Lạc.
Tô Lạc dừng một chút, bình tĩnh mà nhìn hắn: “Vân Khởi, hắn…”
“Vân Khởi? Ngươi còn gọi hắn là Vân Khởi?” Nam Cung Lưu Vân không đợi Tô Lạc nói xong, đã tức giận mà rít gào với nàng.
“Ngươi gọi tên hắn thân mật đến như vậy, còn ta thì sao?” Nam Cung Lưu Vân nổi giận đùng đùng mà nắm chặt bả vai tinh tế của Tô Lạc.
“A… đau, buông ta ra!” Tô Lạc có cảm giác rằng, cánh tay của nàng sắp bị xả đứt rồi.
“Nam Cung Lưu Vân, ngươi buông tay cho ta!” Trong ánh mắt Tô Lạc hiện lên một tia tức giận!
“Ngươi gọi ta là Nam Cung Lưu Vân, lại gọi hắn là Vân Khởi sao?” Nam Cung Lưu Vân bỗng nhiên ảm đạm cười, rồi lập tức thả Tô Lạc ra.
Hắn lui về phía sau vài bước, ánh mắt chua xót mà nhìn Tô Lạc: “Tô Lạc, ngươi tự hỏi lại lương tâm của mình xem, ngươi khiến ta tổn thương có phải không?”
Nam Cung Lưu Vân như vậy, làm Tô Lạc chống đỡ không được.
Nàng định giải thích: “Ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi hết! Ngươi đừng có vô cớ gây chuyện được không?”
“Ta vô cớ gây chuyện? Tô Lạc, ngươi thật đúng là nói mà…” Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân bi phẫn, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Tô Lạc.
Tô Lạc tức khắc cảm thấy toàn bộ đầu đều đau.
Nàng vốn dĩ không am hiểu phương diện xử lý tranh cãi tình cảm, hiện tại Nam Cung Lưu Vân tức giận thành như vậy, nàng phải làm sao bây giờ?
Tô Lạc cảm thấy bản thân mình càng nói càng sai, vì thế nàng dứt khoát im lặng.
Nhưng mà nàng càng im lặng thì càng chọc giận Nam Cung Lưu Vân.
“Ngươi đang cam chịu sao?” Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân sắc bén như dao nhọn, hung hăng đâm vào trái tim Tô Lạc.
“Cam chịu cái gì?” Tô Lạc giương khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay lên, trong mắt lóe vẻ quật cường.
“Nói! Ngươi và hắn, rốt cuộc từ khi nào bắt đầu qua lại cùng với nhau?” Nam Cung Lưu Vân bỗng nhiên hung hăng mà bóp cằm Tô Lạc. Trong mắt bùng lên ngọn lửa phẫn nộ: “Nói!”
Sau khi gặp được nàng, hắn đã điều tra toàn bộ thông tin về nàng từ nhỏ đến lớn.
Bình luận facebook