Ta, ta là một quả trường sinh.
Haizz, nói thế nào nhỉ.
Ta bị treo trên dây leo trong sơn động này đong đưa một cách vô vọng một ngày một đêm, cho đến hôm qua, một nam nhân dẫn theo một cô nương đi vào sơn động, đứng phía dưới mông ta và nói: “Khánh Khánh, đây là quả trường sinh ta dùng máu đầu tim nuôi dưỡng cho muội, đợi nó chín rồi có thể dùng để bồi bổ trái tim của muội.”
Nghe đến đây, ta mới phản ứng được, trời má, đây không phải là tình tiết trong cuốn truyện ngược mà ta đọc hai ngày trước đó sao?
Nam chính là chiến thần Thiên giới Bạch Dục, nữ chính là một tiểu hoa tiên Mộc Khánh Khánh, lúc Bạch Dục chống lại Ma tộc, Mộc Khánh Khánh đã đỡ cho Bạch Dục một tên, khiến cho trái tim bị đâm một lỗ, mặc dù Mộc Khánh Khánh không chết, nhưng hậu quả để lại vẫn khiến cho trái tim nàng đau đớn.
Còn ta, ta chính là quả trường sinh vốn dĩ vạn năm sau mới có thể lớn lên nhưng lại được Bạch Dục dùng máu đầu tim để thúc đẩy chín nhanh.
Trong nguyên tác, sau khi quả trường sinh này thành tinh đã yêu Bạch Dục đến chết đi sống lại, sau đó dưới sự xúi giục của mấy nữ phụ khác hại Mộc Thanh Thanh không ít lần, nhưng tên cẩu tặc Bạch Dục này lại không thể hạ thủ giết trái trường sinh, dẫn đến rất nhiều chuyện hiểu lầm.
Cuối cùng Trái Trường Sinh bị Đại Ma Đầu moi tim, sức mạnh của Đại Ma Đầu bành trướng theo cấp số nhân, Bạch Dục phải dùng cả tính mạng mới giết chết hắn.
Lúc đó ta đọc cuốn tiểu thuyết này bị tức không nhẹ, phải chi Bạch Dục hái Trái Trường Sinh sớm hơn hoặc là lúc Trái Trường Sinh lần đầu đi tìm đường chết thì liền giết nàng ta, sau này cũng không đến nỗi ngược thành thế này.
Nhưng mà bây giờ, sao ta lại xuyên thành trái trường sinh thế này! Thứ mà trên trời dưới đất ai ai cũng muốn ăn này đã định sẽ không sống được lâu đâu! ! !
Không thể chấp nhận được, tại sao là đối xử với ta như thế này, Tùy Duyên ta phấn đấu học tập tích cực vươn lên, chỉ vì ở nhà nhàm chán nên đọc một cuốn tiểu thuyết xàm xí, liền khiến ta xuyên thành trái cây, oaaaa.
“Ông trời ơi, hãy cứu vớt Tiểu Tùy đáng thương này đi, con không muốn bị ăn đâu huhuhu.”
“Ai? Ai đang nói chuyện?”
??? Ai đang nói chuyện? Ta cố gắng xoay đầu tứ phía để nhìn xem, đáng tiếc trái trường sinh không có cổ, ta chẳng xem được gì cả.
Ngay lúc ta đang mù mờ, phần bụng đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói.
“AAAAA! Tại sao muốn hại ta! Tên hỗn đản, ta còn chưa chín mà!”
Người đó kinh ngạc, nhanh chóng cất con dao găm và áp mặt vào vách tường hỏi: “Người nào? Ra đây!”
Ta chầm chậm liếc nhìn xuống dưới, cuối cùng cũng nhìn rõ tướng mạo của người đó.
Rõ ràng khá đẹp trai, có điều toàn thân mặc một bộ y phục đen, không giống loại vải nhẹ nhàng kiểu tiên khí thần tiên của Bạch Dục lắm.
“Là ta! Huynh ngẩng đầu lên đi.”
Người đó ngẩng đầu nhìn một lượt, vừa tìm vừa hỏi: “Các hạ có phải là tiên nhân?”
Huynh ngứa đòn à!
“Hey! Quá là không tôn trọng người khác nha! Là ta đây, quả trên đỉnh đầu của huynh đây đồ đần độn!”
Người đó cuối cùng cũng chú ý đến ta, dấu chấm hỏi trên đỉnh đầu như sắp chọc vào mông ta luôn rồi.
“Ngươi, ngươi là, Quả Tiên?”
“Hừm, tạm cho là vậy đi, huynh là ai? Tại sao đến trộm ta?”
Người đó ngốc nghếch chắp tay, nói: “Đã mạo phạm rồi, mong Thượng tiên đừng để trong lòng, tại hạ là Lục Hành, chỉ vì phụ thân bị bệnh, muốn đến đây hái tiên dược, không ngờ lại ngộ thương Thượng tiên.”
“Huynh nói lại huynh tên là gì?”
“Lục Hành.”
Không có ấn tượng? Ta nghĩ và nghĩ, não ta như muốn khuấy động cả rồi nhưng vẫn không thể nhớ ra người này, có phải vì ta đọc cuốn tiểu thuyết quá cẩu thả không? Ta nhớ rằng quả trường sinh trong tiểu thuyết là do nam chính hái mà.
Thấy ta do dự hồi lâu, Lục Hành lại hỏi: “Thượng tiên có phải có nỗi khổ gì?”
Tất nhiên có rồi! Ta là trái trường sinh vạn năm mới có, huynh tưởng huynh muốn dùng là dùng được sao?
Ta hỏi huynh ấy: “Ta rất quý giá, phụ thân huynh bị bệnh gì mà phải dùng đến ta?”
Lục Hành ngẩn người một lúc, dáng vẻ chân chính nói: “Bệnh phù chân, phụ thân ta nghe nói trái trường sinh của tiên gia có mùi thơm kỳ lạ, muốn dùng để ngâm chân.”
CMN…
Nhìn thấy vỏ của ta đỏ lên, Lục Hành cười hì hì: “Xin lỗi, giọng nói của Thượng tiên quá dễ thương nên tại hạ nhất thời không kìm nén được.”
Ta nhịn, ta nhịn, đợi ta thành tinh rồi sẽ tìm ngươi tính sổ.
Ta thở một hơi dài, lừa bịp nói: “Cái thứ quả trường sinh này á, chẳng qua chỉ là trò bịp bợm của tiên gia mà thôi, làm gì có công hiệu trị bệnh đâu, huynh xem, vết thương huynh vừa làm khi nãy bây giờ còn chưa lành đây, nếu như ta có thể trị bệnh thì trước tiên phải tự chữa được cho bản thân chứ đúng không?”
Lục Hành trầm ngâm: “Có lý.”
“Nếu như huynh thật sự muốn cứu phụ thân huynh, chi bằng đi tìm vận may ở chỗ Bạch Dục thượng thần á, chỗ hắn tiên dược rất là nhiều.”
“Hả? Bạch Dục?” Lục Hành chống nạnh nói: “Đó chính là chiến thần mà, muốn trộm đồ từ hắn đâu có dễ?”
“Ta có nói huynh phải đi trộm đâu! Này, con người huynh có thể đừng làm gì cũng lén lén lút lút được không, huynh trực tiếp đi xin thuốc không được à?”
Lục Hành giống như vừa được khai sáng, vỗ tay một phát, nói: “A, cô thật thông minh nha! Vậy ta sẽ đi gặp Bạch Dục, cô đợi đó nha tiểu Quả, ta sẽ lại đến thăm cô.”
Nói xong huynh ấy còn vuốt vuốt mông ta, bỏ đi, chắc là huynh ấy tưởng đó là đầu của ta.
Ta lại bị treo một ngày, thời gian này không có ai đến thăm ta, cho đến hừng sáng, bên ngoài hang động đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, Bạch Dục vội vàng quay lại sơn động, sau khi bưng ta lên nhìn một lúc, nói với tiểu Tướng quân Trần Bì: “Kỳ lạ, tên tiện nhân đó vì sao vẫn chưa trộm trái trường sinh đi, trên dây rõ ràng đã có vết cắt.”
Trần Bì lắc đầu nói: “Thần cũng không rõ, nhưng thay vì đợi hắn quay lại, chi bằng Thượng thần ngắt trái này trước đi, dù gì thủ đoạn của hắn ghê gớm, chúng ta căn bản không ngăn được hắn.”
Hả? Ngắt trước? Ta vội vàng nhìn Bạch Dục, Bạch Dục cau mày, gật nhẹ đầu rồi duỗi tay ngắt dây leo của ta.
Ta hoảng rồi ta hoảng rồi!
“Này! Đừng mà! Ta còn chưa chín đâu! Sẽ mất mạng đó!”
Nhưng Bạch Dục không nghe thấy ta nói, một tay ngắt đứt ta.
Ta chỉ cảm thấy phần bụng vô cùng đau đớn, trong ánh sáng và bóng tối mờ ảo, dưới ánh mắt của chúng thần ta hóa thân thành hình người, đồng thời, máu rốn của ta túa ra, bắn tung tóe vào mặt Bạch Dục, Bạch Dục chấn động ôm lấy ta, đứng đực ra.
Ta dùng một tia sức lực cuối cùng đè vào cái rốn đang chảy máu của mình nói: “Ta đã nói rồi, ta vẫn chưa chín…”
Bình luận facebook