Bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, hình như có âm thanh binh khí đụng vào nhau, ta lo lắng bọn họ vì giành ta mà xung đột với nhau, theo bản năng trốn xuống dưới giường.
Một người lật đật bước vào, một đôi giày trắng lớn sáng bóng bước tới bước lui. Có mấy người vội vã theo sau hắn, một người trong đó nói: “Xin lỗi thượng thần, chúng thuộc hạ sơ xuất quá.”
“Cho dù các ngươi không sơ ý, chẳng lẽ có thể ngăn cản được hắn? Ra ngoài đi.” Là giọng nói của Bạch Dục, nghe có vẻ không tức giận gì. Sau khi đôi giày trắng lớn lượn trái qua lượn qua phải thì liền đứng ngay trước mắt ta.
“Ra ngoài đi.” Hắn ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn ta, đôi mắt như cười như không, giống như đang nhìn một đứa trẻ đang chơi trốn tìm.
Thời khắc này ta đột nhiên ý thức được, hắn là một người ấm áp, bất luận là đối với thuộc hạ, đối với Mộc Khánh Khánh, hoặc là đối với ta, lúc ta đọc tiểu thuyết cảm giác hắn không đủ quyết đoán, không đáng được nhiều người yêu như vậy, nhưng mà, một người ấm áp như thế, có ai không yêu chứ.
Chết bà rồi! Không phải Trái Trường Sinh cũng nghĩ như vậy chứ?
Ta nhanh chóng lắc đầu, tỉnh táo một chút, đừng để bản thân đi vào vết xe đổ của Trái Trường Sinh nha, bị moi tim rất đau đó, ta phải bóp chết tình tiết máu chó này ngay từ trong nôi.
Tính toán trong lòng xong, ta nhào ra ngoài, ôm lấy chân của Bạch Dục: “Cha! Người đến rồi! Oaaa, Quả Quả đợi người thật lâu! Vừa rồi người đi đâu vậy, không đến thăm Quả Quả!”
Bạch Dục tự nhiên được đứa con gái, nhất thời ngây ngốc không hiểu chuyện gì, ta nhìn chằm chằm hắn, hắn nhìn chằm chằm ta, Mộc Khánh Khánh không biết vào từ lúc nào sững sờ nhìn chằm chằm cặp cha con tình cảm dịu dàng trên mặt đất.
“Ta, ta không phải cha của cô, cô đứng lên rồi nói chuyện.” Hắn phản ứng lại, nửa kéo nửa lôi ta ra.
“Trên người con chảy dòng máu của người, người chính là cha của con.”
Hắn vội vàng kéo ngón tay đang mút của ta ra, “Lúc ta đến cô đã to bằng nắm đấm rồi, ta chẳng qua là thêm vài giọt máu thúc cho mau chín thôi, sao có thể tính là cha cô được, cô, cô nói lý một chút.”
“Ơn nhỏ máu cũng như ơn nuôi dưỡng, cho dù không phải là cha ruột, thì cũng là nãi ba(*), con là đứa nhỏ một tay người nuôi lớn mà, cha.”
(*)Nãi ba (奶爸): người đàn ông nghỉ việc để tập trung nấu ăn ở nhà và nuôi dạy con cái. Bình thường thường đề cập đến cha của đứa trẻ, nhưng đôi khi nó cũng bao gồm một số người giữ trẻ nam toàn thời gian hoặc bảo mẫu nam.
Rất hợp lý nha, bố già ơi con xin lỗi, con đã nhận cha ở bên ngoài, con không còn trong sạch nữa.
Bạch Dục hiển nhiên chưa từng gặp cảnh tượng lớn như vậy, khuôn mặt tràn đầy sự ngại ngùng và mất tự nhiên của một đứa trẻ lớn chưa có kinh nghiệm.
Mộc Khánh Khánh đứng bên cạnh phụ họa: “Thượng thần, vết thương của muội ấy vừa mới bình phục, tùy ý muội ấy đi.”
Sau một hồi đấu tranh, hắn bất lực nói: “Nếu cô đã nhận định rồi, vậy thì ta tạm thời làm cha nuôi của cô, sau này nếu cô không muốn nhận người cha này nữa, thì có thể tùy ý rời đi.”
Thành công rồi, ta, Trái Trường Sinh tâm cơ, thật sự rất là nhanh trí.
“Muội có tên không? Bọn ta không thể cứ gọi là Trái Trường Sinh mãi được.” Mộc Khánh Khánh cầm tay của ta lên, nàng ấy nhìn ta với ánh mắt vô cùng dịu dàng, thiếu chút nữa gọi ta một tiếng “con nuôi” rồi.
Ta lắc đầu, tên của ta, tất nhiên không thể xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết xàm xí như thế này được.
Bạch Dục được nàng ấy chọc tỉnh, chắp tay sau lưng nói: “Vậy gọi A Quả đi, vừa nãy bọn ta bàn với thần tiên tám phương, đã đưa cái tên này vào tiên phả rồi, nếu như đổi tên, còn phải đợi tám phương phê duyệt.”
Ta gật đầu, vốn dĩ trong nguyên tác cũng gọi là A Quả, nhưng khá là ngạc nhiên khi thần tiên cũng phải phê duyệt từng tầng, có điều chuyện này chẳng sao cả, điều quan trọng trước mắt là cần phải hiểu rõ làm sao để quay về. Nghĩ đến lúc trước đọc văn xuyên không, luôn có một vài cơ duyên trùng hợp, cái gì mà bảy ngôi sao liên tiếp, sao chổi va vào mặt trăng.
Ta hỏi Bạch Dục: “Sau khi con biến hình, có điều gì khác thường không?”
“Không có.”
Hiểu rồi, trong những ngày còn lại ta phải học cách làm sao để bản thân ngon hơn, đi đứng danh giá hơn, lưu lại được danh tiếng tốt.
Bạch Dục để ta cho Mộc Khánh Khánh, Ma quân chèn ép thiên giới, hắn chẳng có nhiều thời gian.
Mộc Khánh Khánh dẫn ta đi tham quan Thiên cung, một đường giới thiệu phong cảnh nhân văn của Thiên cung cho ta, nàng ấy không khác gì hình tượng trong tiểu thuyết, chính là một tiểu tiên nữ dịu dàng, ngọt ngào lại còn lải nhải.
Lúc đi qua Thực thần cung, không ít người thò đầu nhìn trộm ta, bọn họ không phải đã bắt đầu nghiên cứu món ăn rồi đó chứ? Ta ôm chặt Mộc Khánh Khánh.
“Ta, ta lộ diện ra bên ngoài như vậy, có khi nào như mời người khác ăn không vậy?”
Nàng ấy sững sờ, cười khúc khích: “Thì ra cả đường đi muội không thoải mái đều là vì chuyện này! Yên tâm đi, muội đã biến hình rồi, ăn thịt người chính là tột chết, huống chi người không có đức không thể thành tiên, mọi người thích muội còn không kịp nữa là.”
Thật sao? Ta không tin, khóc ( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅ )
……
“A Quả, muội nhìn phía trước.”
Ta phóng tầm mắt qua đó, giữa biển mây lúc ẩn lúc hiện, một tòa cung điện hình dáng quả bí ngô cực lớn từ từ rõ dần.
“Đây là…”
“Cung điện của muội.”
“Ta…ta…ta cũng xứng có cung điện của mình sao? Phúc lợi nhận chức?”
Mộc Khánh Khánh thấy ánh mắt lấp lánh của ta, cười nói: “Xem muội vui chưa kìa, bây giờ muội đã vào hàng tiên phả, cai quản trái cây tám phương, cũng được xem như là trọng thần của thiên đình đó.”
?? Cái gì? Cai quản cái gì?
Nàng ấy gật đầu, cho ta một ánh mắt khẳng định, “Chức vị Quả thần để trống đã lâu, trái trường sinh vạn vạn năm mới có được như vậy, đại hội lần trước, Thượng thần Bạch Dục liền để cử cho muội cai quản trái cây, những thần tiên khác không có ý kiến gì cả.”
Ta ngây ngốc, trong nguyên tác làm gì có chuyện này, lẽ nào là do ta đã thay đổi tình tiết cốt truyện sao?
“Ta mạo muội hỏi một câu, Quả thần này có trách nhiệm gì thế?”
“Chính là, phụ trách cung cấp trái cây tươi mới cho cả thiên cung này.”
Ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng: “Đó không phải là nông dân trồng trái cây sao? Các người đã xây dựng cho ta một cửa hàng trái cây?”
“Ừm, không những thế, quyền lợi của muội cũng rất lớn, đợi đến khi muội đủ mạnh mẽ, muội còn có thể có quân đội trái cây của riêng mình, đến lúc đó còn có thể lên tiền tuyến đánh trận, ngay cả Thiên quân cũng phải nhường muội ba phần đó.”
Đánh trận? Làm địch no chết à?
Mộc Khánh Khánh dáng vẻ ngay thẳng nói: “Muội vừa ra đời liền là lão đại hành nghề rồi, như ta, chỉ là một tiểu tiên hoa lan, ở trên còn có Hoa thần đại nhân quản lý nữa.”
“A!” Nàng ấy đột nhiên vỗ tay: “Ta nên đi nở hoa rồi! Hôm nay chạy đi quá nhiều nơi, suýt nữa thì lỡ thời gian rồi.”
Nàng ấy thi triển pháp thuật, trong mây mù phía trước có một đám người bay về hướng bọn ta, người đi đầu tiên chính là tiểu tướng quân Trần Bì bên cạnh Bạch Dục.
“Quả thần đại nhân ở lại, tiểu tiên cáo lui đây.” Mộc Khánh Khánh vừa quay, biến mất theo màn sương mù.
Trần Bì cười nhạt với ta: “Quả thần đại nhân, mời.”
Bình luận facebook