Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương-11
Tại hạ chỉ là một mỹ nữ an tĩnh - Chương 10: Trở về đúng vị trí
Trong căn phòng sang trọng, ấm áp, vị tài phiệt lớn tuổi ngồi trầm ngâm Ông hết nhìn mặt dây chuyền trong tay lại nhìn tờ kết quả xét nghiệm DNA Chắc chắn con dâu không thể can thiệp vào kết quả, vì bác sĩ vốn là thân tín của ông Vậy thì mặt dây chuyền này ở đâu ra? Ông tới tìm Diễm Nhi, đứa nhỏ như người mất hồn, đang thu dọn đồ đạc Tính ra thì gia đình này cũng thật tử tế, họ không lấy lại bất cứ thứ gì đã cho đứa con nhầm lẫn này, hầu như toàn là quần áo đẹp đắt tiền
- Cháu lấy sợi dây chuyền này ở đâu?
- Nó là của cháu Cháu không lấy của ai cả - Diễm Nhi vẫn cố chối cãi
- Ta sống đến từng này tuổi rồi, cháu nghĩ vì sao mà ta kiếm được cơ ngơi này? - ngừng lại một chút, ông gằn giọng - Có thể cháu thấy ta là một ông nội nhân từ, nhưng ta chỉ nhân từ với máu mủ của ta Ta từng đạp lên người khác mà đi lên, một đứa trẻ như cháu mà dám chống đối ta Ta đang cho cháu cơ hội, đừng để ta phải mạnh tay
Diễm Nhi dù thông minh đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ Bị dọa một trận liền kể hết mọi chuyện
Sáng sớm hôm ấy, Diễm Nhi bị trả về Bình An cô nhi viện Ngạc nhiên hơn nữa là người ta đón Tinh Nhi đi, em còn chẳng kịp thu dọn gì, chỉ chào tạm biệt mọi người rồi đi ngay Chiếc xe sang trọng đưa em tới bệnh viện trung tâm, nơi cha và mẹ cả của em đã ở đấy Tất nhiên, kết quả xét nghiệm DNA trùng khớp
Thay vì xúc động, người cha quá đỗi ngạc nhiên Hai đứa trẻ cho ông những cảm giác quá khác nhau Diễm Nhi như ánh mặt trời, luôn ngọt ngào, vui vẻ nhưng lại không phải con ông Còn đứa trẻ này, trông nó không có một điểm gì gây thiện cảm cho người nhìn, thậm chí có phần khiến người ta khó chịu Điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt nó là đôi mắt, nhưng đôi mắt ấy luôn như một lưỡi dao sắc khi nhìn ông, nó khiến ông lạnh sống lưng Đứa trẻ này là con của ông nhưng sao không có chút nào thân thiết Thậm chí khi được thông báo kết quả, nó cũng không mảy may vui sướng
Phu nhân là người thâm sâu hơn chồng mình Bà nhìn ra được sự giả dối trong cách cư xử của Diễm Nhi Không lý nào một con bé bị bỏ rơi lại có thể vui vẻ quấn quít với người cha bội bạc, trăng hoa thế này được, cũng không thể hòa nhã với người mẹ cả như bà Hơn nữa bà hiểu được ánh mắt của Tinh Nhi, con bé tỏ rõ sự chán ghét như thế mới đúng với tâm trạng của đứa con hoang, sống vất vưởng cùng người mẹ nghèo khổ Nhưng loại như nó, cũng giống những đứa trẻ khác thôi, dễ dàng đối phó
Tinh Nhi được đưa về biệt thự, sau khi tắm rửa sạch sẽ và thay trang phục mới, lại một bữa ăn gia đình được tổ chức Không ai nói gì nhưng ánh mắt đều hướng về đứa trẻ mới đến, mỗi người chìm đắm trong một suy nghĩ riêng Kẻ thì đang so sánh nhan sắc cô em cùng cha này với cô em hụt trước kia Kẻ thì đang nghĩ đến khuôn mặt mình ngày mới đến Nguyên Đạt và Đông Thành thì không niềm nở với đứa em gái này nữa, nó trông có vẻ khó gần Ông nội lớn tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt
- Khá đường đột nhưng cô bé này - Tinh Nhi mới thực sự là em gái của các cháu - rồi ông quay sang Tinh - Dù hơi muộn nhưng dù sao thì cháu cũng đã trở về đây rồi, cháu có yêu cầu gì không?
- Cháu muốn lấy lại sợi dây chuyền của mẹ
Chỉ thế thôi sao? Phu nhân hơi ngạc nhiên, rồi rất nhanh, bà cười nói
- Được rồi, sợi dây sẽ được trả về cho con Dù sao nó vốn dĩ cũng là quà cha tặng cho mẹ con Vậy thì sau khi ăn xong, con sẽ được sắp xếp một phòng trong tòa nhà cạnh vườn hoa Và
- Tại sao không phải là căn phòng Diễm Nhi ở trước đây? - Tinh Nhi nhẹ giọng cắt lời
Nguyên Đạt nghe thế lớn tiếng
- Không được ngắt lời mẹ Chuyện này không phải em thích thế nào cũng được Chỉ những đứa con danh chính ngôn thuận mới được ở tại biệt thự chính Hơn nữa thái độ của em không xứng được ở đây
Đông Thành giữ tay em trai, tránh để quá kích động mà nói lời không hay trước mặt ông nội
- En gái, ý của Đạt là Diễm Nhi em ấy xinh đẹp, thiện lương, em ấy khiến mọi người vui vẻ Cha mẹ làm việc mệt mỏi, trở về nhà thấy em ấy như gặp năng lượng tích cực vậy Hơn nữa em ấy còn nhỏ, lại mỏng manh như vậy, cần được mọi người quan tâm chăm sóc Em thì lại mạnh mẽ, kiên cường hơn
Hừ, hào quang nữ chính Mary Sue của Diễm Nhi lan tới cả đây luôn cơ à?Tinh Nhi cười khẩy, bắt chước giọng điệu nũng nịu của Diễm Nhi
- Nhưng mà anh trai, người ta hơn Diễm Nhi có hai tuổi à Người ta cũng cần có người chăm sóc, cũng muốn ở bên ông nội, ở bên cha mẹ và các anh cơ~
Mọi người bị dọa tới im phăng phắc Tinh liền trở lại cái giọng điệu trào phúng thường ngày của mình
- Mọi người chuẩn bị tâm lý đón chờ Diễm Nhi thế nào, thì cứ đón Tinh Nhi như thế Tất cả những gì chuẩn bị cho em ấy, em nhận hết cũng được Không cần khách sáo, em sống khổ quen rồi, mọi người chuẩn bị cái gì em nhận cái đấy, không cần thay đổi Cứ để con ở cái phòng Diễm Nhi từng ở - Đảo mắt về phía Nguyên Đạt đang tức tối trước mặt, Tinh cười giả lả - Anh, Diễm Nhi người ta giờ không phải em gái của anh nữa đâu, anh thích người ta thì mau đến gặp đi Coi chừng đến khi em ấy thành thiếu nữ đã quên mất anh rồi
- Em thôi ngay, không được nói linh tinh - Đông Thành cũng không nhịn được nữa
- Dừng lại ở đây, Tinh Nhi, mọi việc cứ theo ý con, con không cần trêu chọc các anh nữa Mẹ mệt rồi, mọi người cứ ăn đi, mẹ đi nghỉ trước - Phu nhân lên tiếng, con bé này khó xử lý hơn bà đã tưởng
Một lúc sau người lớn trong nhà cũng đi cả, mấy đứa con chả thân thiết với nhau nên cũng chẳng nán lại làm gì, nhún vai rời đi hết Chỉ còn lại Tinh Nhi ngồi ăn Hiếm lắm mới được ăn ngon thế này, chẳng tội gì mà phải để cái bụng mình bị đói Cứ ăn cho đã đời rồi lấy sức đối phó với cái gia đình này Cha mẹ à? Quý tử à? Tôi chả thèm tranh vào cái gia sản của các người, tôi chỉ cần bản thân không chịu thiệt là được
Mặc kệ tiểu thư mới là ai, ông quản gia cảm thấy càng nhàn hạ vì không phải thu xếp lại chỗ ăn ở và việc học cho tiểu thư nữa Hầu như những vị con rơi khác đều không được học cùng trường với Đông Thành và Nguyên Đạt mà phải học trường thường thôi Nhưng mà có vẻ như lão gia quên mất việc này nên coi như tiểu thư có phúc, được học ở một trường tốt hơn hẳn
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Trong căn phòng sang trọng, ấm áp, vị tài phiệt lớn tuổi ngồi trầm ngâm Ông hết nhìn mặt dây chuyền trong tay lại nhìn tờ kết quả xét nghiệm DNA Chắc chắn con dâu không thể can thiệp vào kết quả, vì bác sĩ vốn là thân tín của ông Vậy thì mặt dây chuyền này ở đâu ra? Ông tới tìm Diễm Nhi, đứa nhỏ như người mất hồn, đang thu dọn đồ đạc Tính ra thì gia đình này cũng thật tử tế, họ không lấy lại bất cứ thứ gì đã cho đứa con nhầm lẫn này, hầu như toàn là quần áo đẹp đắt tiền
- Cháu lấy sợi dây chuyền này ở đâu?
- Nó là của cháu Cháu không lấy của ai cả - Diễm Nhi vẫn cố chối cãi
- Ta sống đến từng này tuổi rồi, cháu nghĩ vì sao mà ta kiếm được cơ ngơi này? - ngừng lại một chút, ông gằn giọng - Có thể cháu thấy ta là một ông nội nhân từ, nhưng ta chỉ nhân từ với máu mủ của ta Ta từng đạp lên người khác mà đi lên, một đứa trẻ như cháu mà dám chống đối ta Ta đang cho cháu cơ hội, đừng để ta phải mạnh tay
Diễm Nhi dù thông minh đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ Bị dọa một trận liền kể hết mọi chuyện
Sáng sớm hôm ấy, Diễm Nhi bị trả về Bình An cô nhi viện Ngạc nhiên hơn nữa là người ta đón Tinh Nhi đi, em còn chẳng kịp thu dọn gì, chỉ chào tạm biệt mọi người rồi đi ngay Chiếc xe sang trọng đưa em tới bệnh viện trung tâm, nơi cha và mẹ cả của em đã ở đấy Tất nhiên, kết quả xét nghiệm DNA trùng khớp
Thay vì xúc động, người cha quá đỗi ngạc nhiên Hai đứa trẻ cho ông những cảm giác quá khác nhau Diễm Nhi như ánh mặt trời, luôn ngọt ngào, vui vẻ nhưng lại không phải con ông Còn đứa trẻ này, trông nó không có một điểm gì gây thiện cảm cho người nhìn, thậm chí có phần khiến người ta khó chịu Điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt nó là đôi mắt, nhưng đôi mắt ấy luôn như một lưỡi dao sắc khi nhìn ông, nó khiến ông lạnh sống lưng Đứa trẻ này là con của ông nhưng sao không có chút nào thân thiết Thậm chí khi được thông báo kết quả, nó cũng không mảy may vui sướng
Phu nhân là người thâm sâu hơn chồng mình Bà nhìn ra được sự giả dối trong cách cư xử của Diễm Nhi Không lý nào một con bé bị bỏ rơi lại có thể vui vẻ quấn quít với người cha bội bạc, trăng hoa thế này được, cũng không thể hòa nhã với người mẹ cả như bà Hơn nữa bà hiểu được ánh mắt của Tinh Nhi, con bé tỏ rõ sự chán ghét như thế mới đúng với tâm trạng của đứa con hoang, sống vất vưởng cùng người mẹ nghèo khổ Nhưng loại như nó, cũng giống những đứa trẻ khác thôi, dễ dàng đối phó
Tinh Nhi được đưa về biệt thự, sau khi tắm rửa sạch sẽ và thay trang phục mới, lại một bữa ăn gia đình được tổ chức Không ai nói gì nhưng ánh mắt đều hướng về đứa trẻ mới đến, mỗi người chìm đắm trong một suy nghĩ riêng Kẻ thì đang so sánh nhan sắc cô em cùng cha này với cô em hụt trước kia Kẻ thì đang nghĩ đến khuôn mặt mình ngày mới đến Nguyên Đạt và Đông Thành thì không niềm nở với đứa em gái này nữa, nó trông có vẻ khó gần Ông nội lớn tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt
- Khá đường đột nhưng cô bé này - Tinh Nhi mới thực sự là em gái của các cháu - rồi ông quay sang Tinh - Dù hơi muộn nhưng dù sao thì cháu cũng đã trở về đây rồi, cháu có yêu cầu gì không?
- Cháu muốn lấy lại sợi dây chuyền của mẹ
Chỉ thế thôi sao? Phu nhân hơi ngạc nhiên, rồi rất nhanh, bà cười nói
- Được rồi, sợi dây sẽ được trả về cho con Dù sao nó vốn dĩ cũng là quà cha tặng cho mẹ con Vậy thì sau khi ăn xong, con sẽ được sắp xếp một phòng trong tòa nhà cạnh vườn hoa Và
- Tại sao không phải là căn phòng Diễm Nhi ở trước đây? - Tinh Nhi nhẹ giọng cắt lời
Nguyên Đạt nghe thế lớn tiếng
- Không được ngắt lời mẹ Chuyện này không phải em thích thế nào cũng được Chỉ những đứa con danh chính ngôn thuận mới được ở tại biệt thự chính Hơn nữa thái độ của em không xứng được ở đây
Đông Thành giữ tay em trai, tránh để quá kích động mà nói lời không hay trước mặt ông nội
- En gái, ý của Đạt là Diễm Nhi em ấy xinh đẹp, thiện lương, em ấy khiến mọi người vui vẻ Cha mẹ làm việc mệt mỏi, trở về nhà thấy em ấy như gặp năng lượng tích cực vậy Hơn nữa em ấy còn nhỏ, lại mỏng manh như vậy, cần được mọi người quan tâm chăm sóc Em thì lại mạnh mẽ, kiên cường hơn
Hừ, hào quang nữ chính Mary Sue của Diễm Nhi lan tới cả đây luôn cơ à?Tinh Nhi cười khẩy, bắt chước giọng điệu nũng nịu của Diễm Nhi
- Nhưng mà anh trai, người ta hơn Diễm Nhi có hai tuổi à Người ta cũng cần có người chăm sóc, cũng muốn ở bên ông nội, ở bên cha mẹ và các anh cơ~
Mọi người bị dọa tới im phăng phắc Tinh liền trở lại cái giọng điệu trào phúng thường ngày của mình
- Mọi người chuẩn bị tâm lý đón chờ Diễm Nhi thế nào, thì cứ đón Tinh Nhi như thế Tất cả những gì chuẩn bị cho em ấy, em nhận hết cũng được Không cần khách sáo, em sống khổ quen rồi, mọi người chuẩn bị cái gì em nhận cái đấy, không cần thay đổi Cứ để con ở cái phòng Diễm Nhi từng ở - Đảo mắt về phía Nguyên Đạt đang tức tối trước mặt, Tinh cười giả lả - Anh, Diễm Nhi người ta giờ không phải em gái của anh nữa đâu, anh thích người ta thì mau đến gặp đi Coi chừng đến khi em ấy thành thiếu nữ đã quên mất anh rồi
- Em thôi ngay, không được nói linh tinh - Đông Thành cũng không nhịn được nữa
- Dừng lại ở đây, Tinh Nhi, mọi việc cứ theo ý con, con không cần trêu chọc các anh nữa Mẹ mệt rồi, mọi người cứ ăn đi, mẹ đi nghỉ trước - Phu nhân lên tiếng, con bé này khó xử lý hơn bà đã tưởng
Một lúc sau người lớn trong nhà cũng đi cả, mấy đứa con chả thân thiết với nhau nên cũng chẳng nán lại làm gì, nhún vai rời đi hết Chỉ còn lại Tinh Nhi ngồi ăn Hiếm lắm mới được ăn ngon thế này, chẳng tội gì mà phải để cái bụng mình bị đói Cứ ăn cho đã đời rồi lấy sức đối phó với cái gia đình này Cha mẹ à? Quý tử à? Tôi chả thèm tranh vào cái gia sản của các người, tôi chỉ cần bản thân không chịu thiệt là được
Mặc kệ tiểu thư mới là ai, ông quản gia cảm thấy càng nhàn hạ vì không phải thu xếp lại chỗ ăn ở và việc học cho tiểu thư nữa Hầu như những vị con rơi khác đều không được học cùng trường với Đông Thành và Nguyên Đạt mà phải học trường thường thôi Nhưng mà có vẻ như lão gia quên mất việc này nên coi như tiểu thư có phúc, được học ở một trường tốt hơn hẳn
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook