Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương-178
Tại hạ chỉ là một mỹ nữ an tĩnh - Chương 174: Lựa chọn một mình một ngựa rong ruổi bốn phương
Sau lễ thành hôn rình rang, kéo dài tận ba ngày, Lục Ngọc Thành và Lục Quan Thanh chính thức lập phủ riêng Hai tiểu thư Lục gia cũng đã được dạm ngõ, đối phương đều là những công tử nhà quan văn, so với nam nhân Lục gia, tính tình vô cùng khác biệt
Lục đại nguyên soái tạm thời cảm thấy an lòng Chuyện duy nhất ông lo nghĩ, chỉ là về việc của Tịnh Kỳ Đứa nhỏ ông yêu thương nhất, kỳ vọng nhất không bao giờ làm ông thất vọng Từ việc nữ nhi khuê các đến việc đại sự tưởng như chỉ nam nhân gánh vác được, Tịnh Nhi của ông đều hơn người
Nhưng cũng vì thế mà ông không bao giờ nắm bắt được tâm tư của con Nữ hài suy nghĩ quá nhiều, không chỉ suy nghĩ cho bản thân mà còn lo nghĩ cho người khác, không nghĩ đến quyền lực mà chỉ chăm chăm tìm cách tránh né
Tránh né quá nhiều thành ra lại tránh né cả hạnh phúc của bản thân Không riêng Lục nguyên soái, trên dưới Lục gia có ai mà không biết Thái tử có tình cảm đặc biệt với Tịnh Kỳ Dù hắn mấy năm nay thường xuyên qua lại với nhiều tiểu thư khác, nhưng có thể nhìn ra, hắn với Tịnh Kỳ là thật lòng
Vậy nhưng nữ nhi Lục gia lại nhất quyết lờ đi, kể cả khi Thái tử đã đến tận phủ làm loạn một trận, Tịnh Kỳ vẫn tỏ ra như chưa có chuyện gì
"Xét về địa vị, gia thế lẫn nhan sắc, Tịnh Nhi nhà ta thừa xứng với vị trí Thái tử phi Chẳng qua là giờ mới trải qua ba năm chiến trường, để lại nhiều vết tích Đợi một thời gian tĩnh dưỡng, lại có thể trở lại xinh đẹp như xưa Vậy con bé còn phải lo lắng điều gì nữa?"
Lục đại nguyên soái luôn canh cánh trong lòng, nhịn không được mới đi tìm con gái hỏi cho ra lẽ
Cả tối hai phụ tử ngồi trò chuyện, uống hết mấy vò rượu, Lục lão gia mới cảm thấy bản thân sống bao nhiêu năm trên đời, lại không thấu đáo được bằng tiểu hài tử mới mười bảy
- Phụ thân hiểu con muốn gì Nhưng con ơi, sống trên đời ai cũng phải có những lựa chọn như thế Con cứ lo nghĩ về những điềm xấu sau này, sao con không thử nghĩ ngược lại?
- Con đã cố nghĩ con đã nghĩ nếu như bản thân không thay đổi, luôn sáng suốt nhưng con không thể khiến bản thân ngừng lo lắng về sự thay đổi của đối phương Người ta nói: "Họa hổ, họa bì, nan họa cốt Tri nhân, tri diện, bất tri tâm" Cái tâm của con người khó mà đo được ai cũng nói bản thân sẽ không thay đổi Nhưng đến con, con còn không tin được chính mình, sao con có thể tin người khác
- Vậy chúng ta thử một lần Để cả con người và ông trời quyết định Con trở về Giang Nam đi, để Thái tử đợi một thời gian Nếu như đến lúc con trở lại; hắn vẫn như xưa, hãy cho trái tim con một cơ hội
Tịnh Kỳ nhìn cha một hồi rồi kiên định trả lời:
- Không! Con sẽ không quay về Giang Nam Con biết tính Thần Phong, hắn đã biết cái hắn cần ở đâu rồi, hắn sẽ đi lấy bằng được Con sẽ chu du khắp tứ hải, thưởng ngoạn giang sơn Nếu thực sự có duyên, ắt sẽ gặp lại
Lục nguyên soái không ngờ Tịnh Nhi của ông sẽ nói ra lời này, tay run run đưa lên xoa đầu con gái Con bé ngồi đây mà như đã đi thật xa con đã quyết rồi, phụ thân biết không thể cản
- Tịnh Nhi của ta, vậy biết bao giờ phụ thân mới có thể gặp lại được con cơ chứ
- Phụ thân, Tịnh Nhi sẽ thường xuyên viết thư cho người Tịnh Nhi vẫn luôn ao ước một người một ngựa, tự do rong ruổi khắp nơi Giờ là thời điểm thích hợp nhất để con thực hiện mong mỏi của mình
- Vậy nếu như không gặp lại Thần Phong trên đường du ngoạn, con định không bao giờ trở về với Lục gia chúng ta?
- Khi nào hắn tự buông tay trước, con sẽ trở về và ở bên người mãi mãi
------------------------------------------------------
Để mọi người phải chờ lâu quá, Be xin lỗi :<
Be bận tới mức mà về đến nhà một cái là lăn ra ngủ luôn tới sáng Rồi lại đi cả ngày Vậy nên không tập trung viết truyện được
Giờ mới động vào truyện nên mạch truyện cũ bay mất tiêu rồi
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Sau lễ thành hôn rình rang, kéo dài tận ba ngày, Lục Ngọc Thành và Lục Quan Thanh chính thức lập phủ riêng Hai tiểu thư Lục gia cũng đã được dạm ngõ, đối phương đều là những công tử nhà quan văn, so với nam nhân Lục gia, tính tình vô cùng khác biệt
Lục đại nguyên soái tạm thời cảm thấy an lòng Chuyện duy nhất ông lo nghĩ, chỉ là về việc của Tịnh Kỳ Đứa nhỏ ông yêu thương nhất, kỳ vọng nhất không bao giờ làm ông thất vọng Từ việc nữ nhi khuê các đến việc đại sự tưởng như chỉ nam nhân gánh vác được, Tịnh Nhi của ông đều hơn người
Nhưng cũng vì thế mà ông không bao giờ nắm bắt được tâm tư của con Nữ hài suy nghĩ quá nhiều, không chỉ suy nghĩ cho bản thân mà còn lo nghĩ cho người khác, không nghĩ đến quyền lực mà chỉ chăm chăm tìm cách tránh né
Tránh né quá nhiều thành ra lại tránh né cả hạnh phúc của bản thân Không riêng Lục nguyên soái, trên dưới Lục gia có ai mà không biết Thái tử có tình cảm đặc biệt với Tịnh Kỳ Dù hắn mấy năm nay thường xuyên qua lại với nhiều tiểu thư khác, nhưng có thể nhìn ra, hắn với Tịnh Kỳ là thật lòng
Vậy nhưng nữ nhi Lục gia lại nhất quyết lờ đi, kể cả khi Thái tử đã đến tận phủ làm loạn một trận, Tịnh Kỳ vẫn tỏ ra như chưa có chuyện gì
"Xét về địa vị, gia thế lẫn nhan sắc, Tịnh Nhi nhà ta thừa xứng với vị trí Thái tử phi Chẳng qua là giờ mới trải qua ba năm chiến trường, để lại nhiều vết tích Đợi một thời gian tĩnh dưỡng, lại có thể trở lại xinh đẹp như xưa Vậy con bé còn phải lo lắng điều gì nữa?"
Lục đại nguyên soái luôn canh cánh trong lòng, nhịn không được mới đi tìm con gái hỏi cho ra lẽ
Cả tối hai phụ tử ngồi trò chuyện, uống hết mấy vò rượu, Lục lão gia mới cảm thấy bản thân sống bao nhiêu năm trên đời, lại không thấu đáo được bằng tiểu hài tử mới mười bảy
- Phụ thân hiểu con muốn gì Nhưng con ơi, sống trên đời ai cũng phải có những lựa chọn như thế Con cứ lo nghĩ về những điềm xấu sau này, sao con không thử nghĩ ngược lại?
- Con đã cố nghĩ con đã nghĩ nếu như bản thân không thay đổi, luôn sáng suốt nhưng con không thể khiến bản thân ngừng lo lắng về sự thay đổi của đối phương Người ta nói: "Họa hổ, họa bì, nan họa cốt Tri nhân, tri diện, bất tri tâm" Cái tâm của con người khó mà đo được ai cũng nói bản thân sẽ không thay đổi Nhưng đến con, con còn không tin được chính mình, sao con có thể tin người khác
- Vậy chúng ta thử một lần Để cả con người và ông trời quyết định Con trở về Giang Nam đi, để Thái tử đợi một thời gian Nếu như đến lúc con trở lại; hắn vẫn như xưa, hãy cho trái tim con một cơ hội
Tịnh Kỳ nhìn cha một hồi rồi kiên định trả lời:
- Không! Con sẽ không quay về Giang Nam Con biết tính Thần Phong, hắn đã biết cái hắn cần ở đâu rồi, hắn sẽ đi lấy bằng được Con sẽ chu du khắp tứ hải, thưởng ngoạn giang sơn Nếu thực sự có duyên, ắt sẽ gặp lại
Lục nguyên soái không ngờ Tịnh Nhi của ông sẽ nói ra lời này, tay run run đưa lên xoa đầu con gái Con bé ngồi đây mà như đã đi thật xa con đã quyết rồi, phụ thân biết không thể cản
- Tịnh Nhi của ta, vậy biết bao giờ phụ thân mới có thể gặp lại được con cơ chứ
- Phụ thân, Tịnh Nhi sẽ thường xuyên viết thư cho người Tịnh Nhi vẫn luôn ao ước một người một ngựa, tự do rong ruổi khắp nơi Giờ là thời điểm thích hợp nhất để con thực hiện mong mỏi của mình
- Vậy nếu như không gặp lại Thần Phong trên đường du ngoạn, con định không bao giờ trở về với Lục gia chúng ta?
- Khi nào hắn tự buông tay trước, con sẽ trở về và ở bên người mãi mãi
------------------------------------------------------
Để mọi người phải chờ lâu quá, Be xin lỗi :<
Be bận tới mức mà về đến nhà một cái là lăn ra ngủ luôn tới sáng Rồi lại đi cả ngày Vậy nên không tập trung viết truyện được
Giờ mới động vào truyện nên mạch truyện cũ bay mất tiêu rồi
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook