Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương-6
Tại hạ chỉ là một mỹ nữ an tĩnh - Chương 5: Quãng thời gian mộng mơ
Chuyện Tinh từng làm Diễm Nhi khóc dần lắng xuống, hơn nữa tính cách con nhỏ này cũng không tồi Rất trượng nghĩa lại lanh lợi, khi cười lên có cảm giác vô cùng sảng khoái Với bọn con gái, Tinh cứ như một cậu anh trai mạnh mẽ và tâm lý, không xoắn xuýt ôm ấp an ủi mà lại cố chọc người ta cười Với lũ con trai, Tinh không mấy thân thiết nhưng sẵn sàng sắn áo lên thi vật tay, sẵn sàng lao vào chiến nhau đến mệt lử rồi cùng nằm lăn ra sân cỏ Nhưng công chúa thì vẫn cứ là công chúa, mỗi lần Tinh và Diễm Nhi chạm mặt là y như rằng cả bọn không biết phải làm thế nào để cả hai bên không tổn thương
"36 kế, chuồn là thượng sách" Mặc cho đối phương nũng nịu, cố lại gần bằng mọi cách, cứ nghe thấy tiếng nói cười trong trẻo, khuôn mặt khả ái của Diễm Nhi là Tinh bỏ chạy Chạy không phải vì sợ mà vì không muốn mọi người phải khó xử Hơn nữa, cứ tiếp xúc, nói chuyện một hai câu, kẻ thiệt sẽ là bản thân mình, tốt hơn hết là không dính líu gì nữa, cô nhi viện bao nhiêu người như thế, Diễm Nhi cũng chẳng cần một mình Tinh
Dạo gần đây Diễm Nhi không vui, mọi người cứ như thể đã quên mất em từng phải chịu uất ức rồi Vẻ mặt cười nói của Tinh làm em thấy tổn thương, sao nó có thể vui như thế, sao mọi người không tiếp tục bênh vực em? Ai làm em buồn thì không được phép vui, mà kẻ đã khiến em khóc lại chưa từng phải rỏ một giọt nước mắt Em cứ thở dài mãi khiến những người bên cạnh lo lắng, sợ em buồn rồi em đổ bệnh
- Sao Tinh cứ tránh mặt em Em đã muốn lại gần xin lỗi rồi mà, tại em không ngoan, em không xứng đáng với những đồ trang sức đẹp mắt mà em cứ đòi Tinh chắc là căm ghét em lắm, cứ như em là ác quỷ xấu xa lắm ấy
Mắt em lại ươn ướt như sắp khóc khiến cả bọn cuống lên
- Không, sao em lại nói thế chứ Nó mới là đứa xấu xa, nó làm em buồn
- Ừ em cho nó cơ hội rồi mà nó cứ né tránh, em đừng để ý đến nó nữa
- Em đừng bận tâm về nó nữa Kệ nó đi, em có bọn này rồi mà
Những kẻ ngốc này, họ cũng không hiểu em, Diễm Nhi tức đến nỗi muốn hét lên Em không phải là muốn kệ xác Tinh muốn sống sao thì sống mà em muốn ai cũng phải "quan tâm" đến Tinh, ai cũng phải đặt Tinh vào trung tâm, giống như đặt em vào trung tâm của sự chú ý vậy Nhưng em là trung tâm của sự yêu thương, chiều chuộng, em là bông hoa yêu kiều Còn Tinh, kẻ bướng bỉnh xấu xí phải ở dưới đáy của sự ghét bỏ, cô lập Việc Tinh vẫn sống thoải mái như thế là không đúng, là không được phép Em là thiên thần, là phúc lành, ai chống lại em là ác quỷ Điều đó như là một chân lý vậy Mọi người không nhận ra chân lý ấy ư?
Không ai hiểu cô công chúa nhỏ xinh đẹp ấy được như Tinh Nhi Nhờ những quan sát hàng ngày, Tinh dần hiểu được bản tính của tiểu Diễm Vậy nên mới chọn cách tránh né để đối phó Không lại gần thì không có cơ hội mắc lỗi Biết đâu chạm vào Tinh một cái, Diễm Nhi liền gẫy tay, lại biết đâu nghe Tinh nói một câu Diễm Nhi lại "tưởng" bị mắng liền bật khóc, rồi ốm, rồi bệnh Tội nghiệp ra Thôi thì mình cứ né, né hết để "bảo vệ" công chúa Tinh Nhi tự nhếch mép giễu cợt những thuyết âm mưu hài hước mà bản thân nghĩ ra
Tạm gác chuyện của Diễm Nhi sang một bên, dạo gần đây Tinh có một sự say mê mãnh liệt với sách Em tự xung phong nhận chân quét dọn thư viện rồi ngày ngày mải mê đọc sách, vốn hiểu biết dần hình thành Tinh không tập trung vào bất kì lĩnh vực nào, em đọc hết tất cả, từng kệ từng kệ một, mỗi ngày vài trăm trang
Lần đầu tiên Tinh đọc tiểu thuyết ngôn tình là khi mấy đứa con gái nhìn thấy em ngồi tựa bên cửa sổ đọc một quyển sách về thiền- thể loại quái quỷ gì thế này?, họ quyết định giúp đỡ Tinh đi theo con đường "đúng đắn" bằng cách cho em mượn một cuốn tiểu thuyết lãng mạn dày bằng quyển "Không gia đình" của Hector Malot Cứ đọc xong một quyển lại đến quyển thứ hai, không hiểu bọn họ lấy đâu ra nhiều thế Nhưng mặc kệ, cứ có sách đọc là sướng rồi, hơn nữa nội dung cũng không tệ Những mối tình lãng mạn, những lời nói đầy yêu thương, những nụ hôn ngọt ngào của một chàng trai tài giỏi, đẹp trai với một cô gái xinh đẹp, thông minh Nói tóm lại là quá trình yêu- ghét- thả thính đong đưa qua lại của hai nhân vật hoàn con mẹ nó hảo Nhiều cuốn có nội dung rất hay, thậm chí các tác giả còn có trí tưởng tượng ngày càng mới lạ Hết nữ chính xinh đẹo bánh bèo đến nữ chính mạnh mẽ, lạnh lùng, công phu ưu việt, trí tuệ hơn người Nam chính đủ loại già trẻ trung niên, tổng giám đốc đến giáo sư, nói chung là đẹp trai và tài giỏi Rồi lại cả tiểu thuyết xuyên không, trọng sinh, Quá nhiều thể loại mới lạ, đọc mãi chẳng hết Tinh cảm thấy mình cứ sống mãi với đống sách cũng được
Thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi đọc hết lượt các loại tiểu thuyết lãng mạn, nàng nào mà chẳng mơ mộng Tính cách như ngã cây còn có anh đẹp zai ra đỡ, lý nào đời mình không gặp tổng tài bá đạo Tinh cũng từng có những lúc đọc truyện rồi ngồi ngẩn ngơ mơ tưởng Có lẽ quãng thời gian ăn ngủ trên đống tiểu thuyết là lúc Tinh mơ mộng nhiều nhất
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Chuyện Tinh từng làm Diễm Nhi khóc dần lắng xuống, hơn nữa tính cách con nhỏ này cũng không tồi Rất trượng nghĩa lại lanh lợi, khi cười lên có cảm giác vô cùng sảng khoái Với bọn con gái, Tinh cứ như một cậu anh trai mạnh mẽ và tâm lý, không xoắn xuýt ôm ấp an ủi mà lại cố chọc người ta cười Với lũ con trai, Tinh không mấy thân thiết nhưng sẵn sàng sắn áo lên thi vật tay, sẵn sàng lao vào chiến nhau đến mệt lử rồi cùng nằm lăn ra sân cỏ Nhưng công chúa thì vẫn cứ là công chúa, mỗi lần Tinh và Diễm Nhi chạm mặt là y như rằng cả bọn không biết phải làm thế nào để cả hai bên không tổn thương
"36 kế, chuồn là thượng sách" Mặc cho đối phương nũng nịu, cố lại gần bằng mọi cách, cứ nghe thấy tiếng nói cười trong trẻo, khuôn mặt khả ái của Diễm Nhi là Tinh bỏ chạy Chạy không phải vì sợ mà vì không muốn mọi người phải khó xử Hơn nữa, cứ tiếp xúc, nói chuyện một hai câu, kẻ thiệt sẽ là bản thân mình, tốt hơn hết là không dính líu gì nữa, cô nhi viện bao nhiêu người như thế, Diễm Nhi cũng chẳng cần một mình Tinh
Dạo gần đây Diễm Nhi không vui, mọi người cứ như thể đã quên mất em từng phải chịu uất ức rồi Vẻ mặt cười nói của Tinh làm em thấy tổn thương, sao nó có thể vui như thế, sao mọi người không tiếp tục bênh vực em? Ai làm em buồn thì không được phép vui, mà kẻ đã khiến em khóc lại chưa từng phải rỏ một giọt nước mắt Em cứ thở dài mãi khiến những người bên cạnh lo lắng, sợ em buồn rồi em đổ bệnh
- Sao Tinh cứ tránh mặt em Em đã muốn lại gần xin lỗi rồi mà, tại em không ngoan, em không xứng đáng với những đồ trang sức đẹp mắt mà em cứ đòi Tinh chắc là căm ghét em lắm, cứ như em là ác quỷ xấu xa lắm ấy
Mắt em lại ươn ướt như sắp khóc khiến cả bọn cuống lên
- Không, sao em lại nói thế chứ Nó mới là đứa xấu xa, nó làm em buồn
- Ừ em cho nó cơ hội rồi mà nó cứ né tránh, em đừng để ý đến nó nữa
- Em đừng bận tâm về nó nữa Kệ nó đi, em có bọn này rồi mà
Những kẻ ngốc này, họ cũng không hiểu em, Diễm Nhi tức đến nỗi muốn hét lên Em không phải là muốn kệ xác Tinh muốn sống sao thì sống mà em muốn ai cũng phải "quan tâm" đến Tinh, ai cũng phải đặt Tinh vào trung tâm, giống như đặt em vào trung tâm của sự chú ý vậy Nhưng em là trung tâm của sự yêu thương, chiều chuộng, em là bông hoa yêu kiều Còn Tinh, kẻ bướng bỉnh xấu xí phải ở dưới đáy của sự ghét bỏ, cô lập Việc Tinh vẫn sống thoải mái như thế là không đúng, là không được phép Em là thiên thần, là phúc lành, ai chống lại em là ác quỷ Điều đó như là một chân lý vậy Mọi người không nhận ra chân lý ấy ư?
Không ai hiểu cô công chúa nhỏ xinh đẹp ấy được như Tinh Nhi Nhờ những quan sát hàng ngày, Tinh dần hiểu được bản tính của tiểu Diễm Vậy nên mới chọn cách tránh né để đối phó Không lại gần thì không có cơ hội mắc lỗi Biết đâu chạm vào Tinh một cái, Diễm Nhi liền gẫy tay, lại biết đâu nghe Tinh nói một câu Diễm Nhi lại "tưởng" bị mắng liền bật khóc, rồi ốm, rồi bệnh Tội nghiệp ra Thôi thì mình cứ né, né hết để "bảo vệ" công chúa Tinh Nhi tự nhếch mép giễu cợt những thuyết âm mưu hài hước mà bản thân nghĩ ra
Tạm gác chuyện của Diễm Nhi sang một bên, dạo gần đây Tinh có một sự say mê mãnh liệt với sách Em tự xung phong nhận chân quét dọn thư viện rồi ngày ngày mải mê đọc sách, vốn hiểu biết dần hình thành Tinh không tập trung vào bất kì lĩnh vực nào, em đọc hết tất cả, từng kệ từng kệ một, mỗi ngày vài trăm trang
Lần đầu tiên Tinh đọc tiểu thuyết ngôn tình là khi mấy đứa con gái nhìn thấy em ngồi tựa bên cửa sổ đọc một quyển sách về thiền- thể loại quái quỷ gì thế này?, họ quyết định giúp đỡ Tinh đi theo con đường "đúng đắn" bằng cách cho em mượn một cuốn tiểu thuyết lãng mạn dày bằng quyển "Không gia đình" của Hector Malot Cứ đọc xong một quyển lại đến quyển thứ hai, không hiểu bọn họ lấy đâu ra nhiều thế Nhưng mặc kệ, cứ có sách đọc là sướng rồi, hơn nữa nội dung cũng không tệ Những mối tình lãng mạn, những lời nói đầy yêu thương, những nụ hôn ngọt ngào của một chàng trai tài giỏi, đẹp trai với một cô gái xinh đẹp, thông minh Nói tóm lại là quá trình yêu- ghét- thả thính đong đưa qua lại của hai nhân vật hoàn con mẹ nó hảo Nhiều cuốn có nội dung rất hay, thậm chí các tác giả còn có trí tưởng tượng ngày càng mới lạ Hết nữ chính xinh đẹo bánh bèo đến nữ chính mạnh mẽ, lạnh lùng, công phu ưu việt, trí tuệ hơn người Nam chính đủ loại già trẻ trung niên, tổng giám đốc đến giáo sư, nói chung là đẹp trai và tài giỏi Rồi lại cả tiểu thuyết xuyên không, trọng sinh, Quá nhiều thể loại mới lạ, đọc mãi chẳng hết Tinh cảm thấy mình cứ sống mãi với đống sách cũng được
Thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi đọc hết lượt các loại tiểu thuyết lãng mạn, nàng nào mà chẳng mơ mộng Tính cách như ngã cây còn có anh đẹp zai ra đỡ, lý nào đời mình không gặp tổng tài bá đạo Tinh cũng từng có những lúc đọc truyện rồi ngồi ngẩn ngơ mơ tưởng Có lẽ quãng thời gian ăn ngủ trên đống tiểu thuyết là lúc Tinh mơ mộng nhiều nhất
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook